Chương trước
Chương sau
 

 Kim Tam Phong dừng bước nhìn về phía xa, trong mắt thoáng hiện lên một tia lo lắng. 

 "Lúc đó, tôi còn là quốc chủ không?" 

 Phu nhân bên cạnh nắm chặt lấy cánh tay ông ta, như sợ chồng mình biến mất vậy. 

 "Quốc chủ có điều gì phiền muộn sao?" Quốc sư Kim Tại Hành nói: "Chỉ cần trở thành cường quốc số một thiên hạ thì quốc chủ chính là vĩ nhân số một thiên hạ, Hoa Hạ hay nướ Mỹ Lệ gì đó đều phải cúi đầu xưng thần!" 

 Tim Kim Tam Phong đập thình thịch một hồi, trên mặt thoáng ửng hồng, dường như đã nhìn thấy mặt trời mọc ở phương đông, mình trở thành người đàn ông vĩ đại nhất dưới ánh mặt trời kia. 

 "Vậy quốc sư thì sao?" 

 "Tất nhiên tôi là quốc sư số một thiên hạ!" 

 "Vậy cũng là cao thủ số một thiên hạ sao?" 

 "Đương nhiên." Kim Tại Hành tự tin nói. 

 Kim Tam Phong thở dài: "Quốc sư, ông muốn tôi làm gì thì cứ nói thẳng đi." 

 Kim Tại Hành mỉm cười: "Trong bí cảnh chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm. Muốn có được bí pháp và tài nguyên thì cần phải có vô số người hy sinh. Sức mạnh của đạo tông Hoa Lang chưa chắc đã đủ, tôi cần một đội quân vào bí cảnh với tôi." 

 "Ông muốn bao nhiêu người?" 

 "Càng nhiều càng tốt." 

 "Được." Kim Tam Phong gật đầu nói: "Tôi điều động cho ông hai lữ đoàn đặc chủng, thế nào?" 

 Kim Tại Hành im lặng một lát rồi đột nhiên nói: "Quốc chủ, phàm là người làm nên chuyện lớn thì phải biết hy sinh. Để trở thành cường quốc số một thiên hạ thì vài lữ đoàn quân là cái gì? Tôi cả gan xin quốc chủ ban cho tôi làm Đại Nguyên soái để tiết chế toàn quân!" 

 Cơ thể béo phì của Kim Tam Phong run lên, trầm giọng nói: "Nếu tôi ban lệnh Đại Nguyên soái cho ông, ông có trả lại cho tôi không? Cường quốc số một thiên hạ, còn liên quan gì đến tôi nữa?" 

 Kim Tại Hành cười ha ha: "Quốc chủ chỉ cần làm tốt bổn phận quốc chủ của mình, tự khắc sẽ được vạn dân kính ngưỡng, lưu danh muôn đời." 

 "Ông đây là phản nghịch!" Kim Tam Phong giận dữ nói. 

 Tuy tuổi không lớn nhưng được phong vương từ nhỏ, uy nghiêm tích tụ nhiều năm, cho nên quốc chủ nổi giận thì trời đất cũng phải biến đổi. 

 Nhưng Kim Tại Hành dường như không để tâm, cười nhạt nhẽo: "Quốc chủ, tội phản nghịch này, tôi không gánh nổi đâu. Chỉ cần quốc chủ còn tại vị một ngày, tôi sẽ mãi mãi là bề tôi tớ của ngài. Trừ khi..." 

 Kim Tam Phong cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. 

 Ông ta không hỏi gì thêm, vì ta ông biết, Kim Tại Hành muốn giết ông ta thì chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi. 

 Nhiều năm qua, Kim Tại Hành đã bồi dưỡng được thế lực hùng hậu trong triều đình. Quan trọng là cả nước không có ai là đối thủ của ông ta. 

 "Haiz!" Kim Tam Phong thở dài. 

 Ông ta là người thông minh thì biết phải lựa chọn thế nào. 

 Đồng ý với Kim Tại Hành ban lệnh Đại nguyên soái, vẫn có thể làm một quốc chủ bù nhìn. 

 Không đồng ý thì rất có thể sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai. 

 "Được, ta đồng ý với ông." Kim Tam Phong bất lực nói. 

 "Ha ha ha..." Kim Tại Hành cười lớn rồi khom người: "Quốc chủ anh minh!" 

 Lúc đó, Kim Tam Phong như già đi mấy chục tuổi, cảm thấy mình đã là một quân chủ già nua vô dụng. Nhớ lại chí lớn khi còn trẻ, giờ đây thật nực cười. 

 Đột nhiên, ánh sáng lay động, ngay trên bãi cỏ trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện thêm hai người. 

 "Hàn hộ pháp!" Kim Tại Hành kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra vậy?" 

 "Tông chủ!" Hàn Đông Bình ôm bụng: "Thuộc hạ vô dụng..." 

 Lời hắn ta còn chưa dứt thì đã bị Lý Dục Thần cắt ngang. 

 "Đây chính là tông chủ của đạo tông Hoa Lang sao?" 

 "Đúng vậy." 

 "Vậy thì được rồi." 

 Lý Dục Thần vung tay lên bắn ra một luồng kiếm khí. 

 Tông chủ đạo tông Hoa Lang, song tu Huyền Vũ, quốc sư Cao Ly, cao thủ số một Cao Ly, cơ thể Kim Tại Hành bị chém làm đôi. 

 Một lát sau, trong luồng kiếm khí Huyền Minh biến thành khói đen, biến mất không còn dấu vết. 

 Hàn Đông Bình vô cùng kinh ngạc. 

 Nếu nói chưa đầy mười phút từ núi Bạch Đầu đến Tam Hoa Trang đã kỳ lạ khó nói thành lời rồi thì một kiếm giết chết Kim Tại Hành chính là mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. 

 Đó chính là tông chủ! 

 Ngay cả trăm vạn đại quân của quốc chủ cũng không làm gì được tông chủ đạo tông Hoa Lang! 

 Hàn Đông Bình hoàn toàn tuyệt vọng. 

 Tông chủ chết rồi thì mình còn hy vọng sống sót sao? 

 "Đây cũng là người của đạo tông Hoa Lang các người sao?" Lý Dục Thần chỉ vào Kim Tam Phong hỏi. 

 Hàn Đông Bình lắc đầu: "Ông ta là quốc chủ." 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 "Ồ." Lý Dục Thần gật đầu với Kim Tam Phong: "Không liên quan đến ông, ông đi đi.” 

 Kim Tam Phong rất mất mặt, tôi là quốc chủ đấy! Cái gì mà "không liên quan đến ông" chứ? 

 Nếu như trước đây, ông ta nhất định sẽ nổi trận lôi đình. 

 Nhưng hôm nay, ông ta đã phải chịu sự sỉ nhục lớn nhất trong đời, suýt bị quốc sư cướp mất chức Đại Nguyên soái, trở thành quốc chủ bù nhìn. 

 Tuy tên trước mặt này rất vô lễ nhưng đã giúp ông ta báo thù giết chết Kim Tại Hành, trút được cơn tức trong lòng. 

 Hơn nữa tên này trông rất mạnh, mạnh hơn Kim Tại Hành nhiều. 

 Chỉ vung tay một cái, Kim Tại Hành đã chết. 

 Ông ta vẫn luôn cho rằng Kim Tại Hành là người lợi hại nhất. Nghe nói cao thủ Hoa Hạ rất nhiều nhưng trong thâm tâm ông ta không muốn thừa nhận, như việc ông ta không thừa nhận Hoa Hạ là thiên triều thượng quốc vậy. Ông ta từng có hoài bão lớn to lớn là muốn biến Cao Ly thành thiên triều thượng quốc. Vì vậy theo ông ta thấy, cao thủ số một Cao Ly nhất định sẽ không kém cao thủ số một Hoa Hạ. 

 "Cậu là ai?" Kim Tam Phong hỏi. 

 "À, tôi tên là Lý Dục Thần, đến từ Hoa Hạ." Lý Dục Thần nói. 

 Kim Tam Phong thở dài, quả nhiên là người Hoa Hạ, không phải ẩn sĩ Cao Ly. 

 "Cậu là cao thủ số một Hoa Hạ sao?" 

 "Hả?" Lý Dục Thần sửng sốt: "Tất nhiên là không rồi." 

 "Vậy cậu xếp thứ mấy ở Hoa Hạ?" 

 "Cái này..." Lý Dục Thần thực sự không biết mình có thể xếp thứ mấy, nhớ đến trên Thiên Đô còn có kiếm trận Vạn Tiên, bên trong có mười vạn hồn Kiếm Tiên: "Ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi vạn đó." 

 Kim Tam Phong ngây người! 

 Mười mấy hai mươi vạn? 

 Chẳng phải có thể thành lập một đội quân hùng hậu sao! 

 Mình còn coi Kim Tại Hành như bảo bối, tôn làm quốc sư, thật là nực cười! 

 Haizz, chẳng trách thế hệ trước đều tôn Hoa Hạ là thượng bang. 

 Chí lớn của ông ta hoàn toàn tan biến vào lúc đó. 

 Kim Tam Phong quyết định sau này không dám ra vẻ trước mặt người Hoa Hạ nữa, ngoan ngoãn làm đàn em của Hoa Hạ thôi. 

 "Vị công… Công tử họ Lý này, đa tạ ngài đã giúp tôi trừ quốc tặc, xin hãy nhận một lạy của tôi." Kim Tam Phong cúi người nói. 

 "Quốc tặc?" Lý Dục Thần không ngờ tới. 

 Kim Tam Phong cũng không giấu giếm, kể lại chuyện Kim Tại Hành cướp ngôi đoạt quyền. 

 Lý Dục Thần không hứng thú với cuộc đấu tranh quyền lực của bọn họ nhưng lại thấy hứng thú với lời nói của Kim Tại Hành về bí cảnh. 

 Xem ra thực sự phải đến con sông u ám mà Ba Ô nói rồi. 

 Anh có hơi mong đợi, nếu có thể gặp lại Ô Mộc Thiếp... 

 Tất nhiên, điều này là không thể. 

 Ô Mộc Thiếp đã chết trong ảo cảnh Lôi Kiếp rồi, ngay cả cờ trắng cũng đã nằm trong tay anh, trong cờ có hồn phách của Lâm Mộng Đình. 

 Anh đang suy nghĩ thì Kim Tam Phong đột nhiên nói: 

 Lý Dục Thần thực sự hơi choáng váng. Người trước mặt này là quốc chủ thật sao? 

 Kim Tam Phong sợ anh không đồng ý nên vội vàng nói thêm: "Cậu làm anh, tôi làm em! Chỉ cầu xin anh trai chiếu cố giang sơn quốc vận, sau này nếu có sai khiến, tuyệt đối không từ chối!" 

 Đẩy bà phu nhân bên cạnh một cái: "Thật khéo, người vợ của tôi cũng họ Lý. Phu nhân, mau gọi anh trai!" 

 Bà Kim phu nhân khom người hành lễ gọi: "Anh trai!" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.