Chương trước
Chương sau
 Mặc dù Ba Ô đã coi Lý Dục Thần là sứ giả của thần nhưng khi Lý Dục Thần nói ra những lời này, ông ấy vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ. 

 Thị trưởng Thân Trung Húc ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa rớt cằm. 

 Thằng nhóc này là kẻ điên à! 

 Đạo tông Hoa Lang đó! 

 Trong tông môn tụ tập rất nhiều cao thủ, tông chủ lại là nhân vật thần thánh. 

 Hơn nữa tông chủ còn là quốc sư, quốc sư dưới một người, trên vạn người! 

 Không cần ông ta phải ra tay, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Đạo Lệnh đại nhân sẽ đem quân đội đến trấn áp. 

 "Thằng nhóc như cậu đừng ngông cuồng nữa, trong tay cậu chỉ có một khẩu súng, cậu có thể đánh thắng được thiên quân vạn mã sao?" 

 Lúc này Hàn hộ pháp và Lô Anh Ân mới chú ý đến sự tồn tại của Lý Dục Thần. 

 “Nhóc con tự tìm chết!” 

 Lô Anh Ân lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, chuẩn bị ra tay. 

 Học trò của hắn ta đang nằm trên mặt đất nhắc nhở: "Sư phụ, cẩn thận, trong tay anh ta có súng!" 

 Lô Anh Ân tức giận nói: "Hừ, chỉ có một khẩu súng mà đã dọa con đến mức này, sau này đừng nói con là học trò của ta!" 

 Dứt lời một thân chân khí bùng nổ, ống tay áo phồng lên giống như bị gió thổi. 

 Pằng! 

 Một tiếng súng vang lên. 

 Trên trán Lô Anh Ân xuất hiện một cái lỗ đẫm máu. 

 Hắn ta trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần rồi chậm rãi ngã xuống. 

 Lý Dục Thần thổi về phía họng súng một cái: “Súng có lợi hại hay không, chủ yếu vẫn phải xem là đang nằm trong tay người nào. 

 Hàn hộ pháp vốn dĩ không hề để Lý Dục Thần vào mắt, hắn ta cảm thấy, ngoài việc có một khẩu súng trong tay, người này không hề có chân khí, hồn phách không hề có linh lực, là một tên phế vật, hoàn toàn không đáng để hắn ta phải ra tay. 

 Nhưng Lô Anh Ân bị bắn vỡ đầu đã khiến tim hắn ta bị lỡ nhịp. 

 Hắn ta biết rất rõ bản lĩnh của Lô Anh Ân, người bình thường ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có chứ đừng nói đến việc bắn trúng hắn ta. 

 Nhưng tên này đã bắn vỡ đầu Lô Anh Ân chỉ bằng một phát súng. 

 Hàn hộ pháp nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng nhìn thế nào cũng không thể nhìn thấy chút động tĩnh. 

 “Kẻ hèn này tên là Hàn Đông Bình, xin hỏi các hạ là ai?” 

 “Bảo tông chủ của các anh đến nói chuyện với tôi.” Thậm chí khi nói chuyện Lý Dục Thần còn không thèm nhìn hắn ta một cái. 

 Hàn Đông Bình giận giữ: “Hừ, cuồng vọng! Đừng tưởng rằng biết một tý đường ngang ngõ tắt thì muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ cho anh nếm thử sự lợi hại thật sự của đạo tông Hoa Lang!” 

 Sau đó liền thấy hai tay của hắn ta rũ xuống, hai chân cong lên, sống lưng gồ lên như khỉ. 

 Một luồng áp lực vô hình lan ra ngoài giống như gợn sóng ở trong hư không bị đẩy ra. 

 Mọi người xung quanh đều cảm thấy nghẹt thở vô cùng. 

 Lý Dục Thần gật đầu: “Ừ, không tồi, đặt ở Hoa Hạ thì cũng là một Tông Sư có thực lực.” 

 Pằng! 

 Lại là một phát súng. 

 Khí thế trên người Hàn Đông Bình tiêu tán trong nháy mắt. 

 Hắn ta ôm bụng, máu tươi rỉ ra từ giữa các khe ngón tay. 

 "Sao có thể?!" Hắn ta nhìn Lý Dục Thần bằng vẻ mặt không thể tin nổi. 

 Viên đạn phá nát cương khí của hắn ta, bắn thủng cơ bụng của hắn ta và dừng lại ở trong lớp mỡ. 

 Năng lượng của viên đạn này cao hơn nhiều so với những khẩu súng lục thông thường. 

 Nhưng khẩu súng trong tay thằng nhóc đó chỉ là một khẩu súng bình thường thôi mà! 

 Càng đáng sợ hơn chính là, dường như năng lượng của viên đạn vẫn chưa cạn kiệt, vẫn còn đang di chuyển thật chậm về phía trước ở trong bụng hắn ta. 

 Mà một người có tu vi nội lực của một Tông Sư lại không thể khiến viên đạn đó dừng lại chứ đừng nói đến việc ép nó ra ngoài. 

 Làm kiểu gì được vậy? 

 “Anh... rốt cuộc anh là ai?” Trên mặt Hàn Đông Bình lộ ra vẻ sợ hãi. 

 "Đừng hỏi nhiều như vậy, anh chỉ có mười phút trước khi viên đạn xuyên qua lá lách của anh, hiện giờ, hoặc là gọi tông chủ của các anh đến đây, hoặc đưa tôi đến trụ sở chính của đạo tông Hoa Lang của các anh.” Lý Dục Thần nói. 

 Sắc mặt của Hàn Đông Bình đỏ bửng, hắn ta đã thử mọi biện pháp nhưng dù cho là chân khí hay pháp chú của đạo tông Hoa Lang cũng đều không thể ngăn được viên đạn tiến vào sâu bên trong cơ thể. 

 “Trụ sở chính ở Liễu Kinh cách nơi này 300km, đừng nói là mười phút, cho dù là 2 tiếng cũng chưa thể đến nơi. 

 “Thế thì không cần anh phải nhọc lòng đâu. Liễu Kinh đúng không?" 

 Lý Dục Thần đứng dậy rồi đi đến trước mặt thị trưởng Thân Trung Húc: “Thị trưởng đại nhân, làm phiền ông bảo vệ bạn của tôi một chút, tôi đi Liễu Kinh một chuyến, nếu tôi trở về mà phát hiện bọn họ có một chút tổn thương nào, dù chỉ là một sợi tóc thì tôi cũng sẽ nhổ hết tóc của ông xuống rồi nhét vào bên trong não của ông.” 

 Nói xong, anh tiến lên bắt lấy Hàn Đông Bình, giẫm chân tại chỗ một cái liền biến mất. 

 Những người có mặt ở đó đều trợn mắt há hốc mồm. 

 Đây... mẹ nó, đây là người sao? 

 Sắc mặt của Ayna trở lên đỏ bừng, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ: “Anh ấy... thật sự là Thần sao? 

 ... 

 Liễu Kinh là vương thành của Cao Ly và cũng là thành phố phồn hoa nhất nơi này. 

 Từ nội thành xuyên qua là sông Đại Đồng rộng lớn, ờ phía đông cổng bờ sông Đại Đồng, nơi này cảnh sắc dễ chịu, cực kì yên tĩnh, đúng là nơi hoàn hảo cho các cặp đôi muốn hẹn hò. 

 Một đôi tình nhân đang vừa tựa vào lan can ven sông ngắm cảnh vừa lặng lẽ trò chuyện. 

 Có lẽ nam sinh đó đã kể một câu chuyện cười, khiến nữ sinh cười rộ lên khanh khách. Lúc nữ sinh nghiêng người, thấy nơi cách họ không xa, không biết từ khi nào lại có thêm hai người đàn ông đứng ở đó. 

 Người trẻ tuổi hơn mặc quần áo của người trên núi, người lớn tuổi hơn mặc quần áo Tôn Trung Sơn, hình như người lớn tuổi hơn đang bị đau bụng nên cứ ôm bụng mãi. 

 “Anh nhìn bên kia kìa, có hai người đàn ông trưởng thành đang ngắm nhìn cảnh sông, lại còn dựa gần nhau như vậy, thật ghê tởm!” Nữ sinh quay mặt qua chỗ khác, không muốn tiếp tục nhìn nữa.” 

 “Ở đâu thế?” Người đàn ông tò mò hỏi. 

 “Ở kia kìa!” Nữ sinh chỉ tay về phía đó nhưng vẻ mặt lại cứng đờ vì bị sốc. 

 Nơi cô ấy vừa chỉ làm gì có người nào đâu. 

 Nhưng cô ấy dám chắc chắn vừa rồi bản thân không hề bị hoa mắt. Nhưng sao chỉ trong nháy mắt như thế lại không thấy người đâu nữa? 

 Không phải là nhảy xuống sông rồi chứ? 

 Nhưng nếu như nhảy xuống sông thì cũng phải nghe thấy tiếng nước mới đúng. 

 Cô ấy nhớ lại một số tin đồn về sông Đại Đồng, nơi đây là thiên đường của những người chết vì đạo, có rất nhiều người đã chết ở đây, oan hồn của bọn họ đang trôi nổi ở trên sông. 

 “Chúng ta đi thôi.” Nữ sinh không dám ở lại đây lâu nữa bèn kéo người nam sinh đó rời khỏi bờ sông. 

 .... 

 Đi dọc theo sông Đại Đồng xuống hơn 50 dặm, có một thôn trang tên là Tam Hoa Trang. 

 Nơi này vạn tía nghìn hồng, trăm hoa đua nở, cây xanh bóng mát. 

 Hai người trông rất quỷ dị xuất hiện ở bên ngoài thôn trang. 

 Khi nhìn thấy cổng chào viết ba chữ to đùng “Tam Hoa Trang” kia, trong lòng Hàn Đông Bình vô cùng khiếp sợ. 

 Viên đạn vẫn đang di chuyển trong bụng hắn ta những vẫn chưa đụng trúng lá lách. 

 Hắn ta không biết vì sao bản thân lại đến được nơi này. 

 Hắn ta chỉ nhìn thấy Lý Dục Thần bước đi, nhưng lại không thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh mình, suốt chặng đường đi giống như đang bước lắc lư trong một luồng ánh sáng. 

 Khi ánh sáng đó dừng lại, khung cảnh xung quanh được hiện ra, hai người bọn họ đã đên bên bờ sông Đại Đồng của Liễu Kinh. 

 Sau đó Lý Dục Thần để hắn ta xác định hướng đi và khoảng cách đến trụ sở chính của đạo tông Hoa Lang, đi về phía trước mấy bước như cũ thì đã đến Tam Hoa Trang. 

 Bên ngoài thôn trang có rất nhiều xe quân dụng đang đậu, còn có cả binh lính đang tuần tra. 

 “Đạo tông Hoa Lang khí thế không nhỏ!” Lý Dục Thần nói. 

 “Có lẽ quốc chủ đến, bình thường sẽ không có binh lính xuất hiện.” Hàn Đông Bình nói. 

 "Quốc chủ?" 

 Lý Dục Thần khẽ cau mày, nhưng nếu đã đến đây rồi thì cho dù quốc chủ hay cái gì chủ, đạo tông Hoa Lang bắt buộc phải bị tiêu diệt. 

 Anh bèn đạp một bước đi vào trong. 

 Những binh lính tuần tra kia đã phát hiện ra bọn họ, đang đi về phía bọn họ, chuẩn bị hỏi chuyện nhưng chỉ trong chớp mắt đã không thấy người đâu. 

 ... 

 Bên trong Tam Hoa Trang, quốc chủ Kim Tam Phong đang tản bộ dọc theo con đường vườn hoa cổ kính. 


 “Vâng, theo tin tức xác thực mà tôi đã nhận được, bí cảnh thật sự đã được mở ra. Cũng không uổng công chúng ta phải khổ tâm bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có kết quả rồi.” 

 Trước mặt quốc chủ, Kim Tại Hành nói chuyện lại không hề có chút vâng vâng dạ dạ nào, mà ngược lại làm ra vẻ giống như trưởng bối. 

 Nhưng Kim Tam Phong lại không hề tức giận, lại hỏi: "Trong bí cảnh đó thật sự có thứ có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia sao?” 

 “Chắc chắn là như vậy.” Kim Tại Hành nói: “Tôi đã nghiên cứu văn hiến của các triều đại cổ nên đương nhiên có thể chắc chắn là như vậy. Chỉ cần chúng ta tiến vào bí cảnh, nắm giữ bí pháp và tài nguyên ở trong đó, thì sau này, đạo tông Hoa Lang chính là thiên hạ đệ nhất Huyền Tông, triều ta cũng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất cường quốc!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.