Chương trước
Chương sau
 Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! 

 Âu Dương Sân bắn liên tiếp năm phát súng. 

 Mỗi một tiếng súng vang lên đều như tiếng sét đánh trong lòng mọi người. 

 Nhưng một cảnh tượng ngạc nhiên đã xảy ra. 

 Lý Dục Thần không hề ngã xuống, còn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi. 

 Năm viên đạn sau lưng anh dừng lại và giữ khoảng cách khoảng hai mét một cách kỳ quái. 

 Năng lượng của viên đạn khiến bầu không khí xung quanh trở hỗn loạn, đối với mắt thường, nó tạo thành một khoảng không gian huyền ảo. 

 Mọi người đều ngây ra như phỗng, không hiểu tại sao anh lại làm được như vậy, đây còn là người sao? 

 Lý Dục Thần chậm rãi xoay người, nâng hai tay lên, mu bàn tay hướng ra ngoài, nhẹ nhàng vung lên. 

 Năm viên đạn nhanh chóng tản ra ngoài, quay đầu về năm hướng khác nhau rồi bay về phía đám người chen chúc ở trong sân. 

 Viên đạn mang theo luồng khí nóng bỏng, gần như sượt qua mặt người, bay vụt qua trước mắt, để lại một quỹ đạo hư không mang theo hơi thở chết chóc 

 Mọi người hoảng sợ, trợn mắt nhìn nhau, sự sợ hãi khiến bọn họ quên không né tránh, cũng không thể nào né tránh. 

 Cũng may đó chỉ là báo động giả, viên đạn không làm tổn thương bất kỳ ai, chúng lại bay ra khỏi đám người từ năm hướng khác nhau, bắn về phía Âu Dương Sân đang giơ súng đứng giữa sân. 

 Tất cả năm viên đạn dừng lại cách đầu Âu Dương Sân tầm mười centimet rồi quay tròn. 

 Âu Dương Sân ngây ra như phỗng, không dám nhúc nhích. Trong khoảnh khắc này, nỗi sợ đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể ông ta. 

 "Tôi nói rồi, ông không động tới tôi, tôi cũng không động tới ông, nếu ông động tới tôi..." 

 Lý Dục Thần rời ánh mắt khỏi người Âu Dương Sân, đảo qua đám con cháu thế gia thủ đô, sau đó lại trở lại trên người Âu Dương Sân. 

 "Ông sẽ là một tấm gương!" 

 Lời vừa dứt, tất cả năm viên đạn đều chui vào đầu Âu Dương Sân, để lại năm cái lỗ đầy máu. 

 Bầu không khí trong sân lập tức trở nên yên tĩnh, không có một tiếng động nào cứ như thời gian dừng lại vậy. 

 Mãi đến khi cơ thể Âu Dương Sân ngã xuống đất, một tiếng rầm vang lên khiến lòng người rung chuyển. 

 Lý Dục Thần làm như không có chuyện gì xảy ra, xoay người hỏi Lâm Mộng Đình: "Mộng Đình, xe mua xong rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?" 

 Lâm Mộng Đình ngẩng đầu nhìn bầu trời trên sân, giờ đã sắp tới hoàng hôn, áng mây đỏ phủ kín cả bầu trời. 

 "Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi". 

 "Được, vậy đi ăn thôi". 

 "Ừ, chúng ta đi đâu ăn đây". 

 "Muốn ăn gì?" 

 "Em muốn ăn..." 

 Trong lúc mọi người còn chưa khôi phục tinh thần sau cơn hoảng sợ, hai người tay nắm tay, vai kề vai, nói lời ngọt ngào với nhau rồi đi ra ngoài. 

 Khi lướt qua bên người Sở Dao, Lý Dục Thần dừng lại một lúc, nói: 

 "Ông ta là người nổ súng, tôi không giết người ở địa bàn nhà họ Sở các người". 

 Sở Dao như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong lòng vui mừng, biết Lý Dục Thần đang giữ thể diện cho nhà họ Sở, cũng như để lại cho cô ta một cơ hội. 

 Sau hôm nay, trừ phi nhà họ Sở và nhà họ Lý trở thành kẻ địch, địa vị của cô ta trong gia tộc đương nhiên sẽ tăng lên. 

 "Cậu Lý cứ yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào". 

 Sở Dao đã quyết định lúc trở về phải cố gắng hết sức để thuyết phục bố kết minh với nhà họ Lý. 

 Còn anh trai cô ta... 

 Cô ta lén nhìn Sở Triết. 

 Sở Triết lúc này đang lúng túng đứng đó, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Anh ta không thể tới lấy lòng Lý Dục Thần, dù anh ta có tình nguyện, e là Lý Dục Thần cũng sẽ không chịu. Không xử lý anh ta đã coi như là nể mặt nhà họ Sở rồi. 

 Nếu mỗi điều này mà cũng không nhận ra thì anh ta cũng cũng xứng làm người thừa kế của nhà họ Sở. 

 Không thể lấy lòng, lại không có sức đối kháng. Bây giờ Sở Triết chỉ hy vọng có cái lỗ để anh ta chui xuống, để nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này. 

 Anh ta không muốn có câu lạc bộ này nữa, nơi này với anh ta mà nói là một nơi bắt đầu của cơn ác mộng và điềm xui. 

 Thấy dáng vẻ của Sở Triết, Sở Dao cũng không vui vẻ gì. Vốn là người nhà lại tranh chấp lẫn nhau? 

 Cô ta nhớ lại lúc nhỏ, nhớ lại những ngày tháng hai anh em vui vẻ bên nhau. 

 Nhưng cô ta biết ngày đó sẽ mãi mãi không trở lại nữa. 

 Cô ta không biết người khác sống thế nào, nhưng ở trong một gia tộc lớn như nhà họ Sở, đa số thời gian đều không do chính mình làm chủ. 

 Giống như khi Tào Thực viết ra bài thơ bảy bước nổi tiếng, ông ta lại không biết rằng cái kết của mình đã được ấn định. 

 Con người luôn đi đến sự hủy diệt trong những trận chiến và xung đột nội bộ. 

 Lý Dục Thần không hề cảm động trước tấm lòng của Sở Dao, sau khi nói xong những gì cần nói, anh lập tức rời đi. 

 Nhưng Lâm Mộng Đình lại nắm lấy tay Sở Dao, nói: "Sở tiểu thư, thật ngại quá, hôm nay đã làm phiền cô rồi, hôm khác sẽ mời cô tới nhà họ Lý uống trà". 


 Lâm Mộng Đình bước nhanh để đuổi kịp Lý Dục Thần. 

 Con cháu hào môn của nửa thủ đô nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi. 

 Ra khỏi đại lý xe, Lý Dục Thần cười nói: "Lão Hầu nghiện làm đạo diễn, sao em lại để ông ấy ở lại? Anh còn đang muốn giết ông ta đấy!" 

 Lâm Mộng Đình mím môi bất mãn: "Hiếm lắm anh mới ra ngoài ăn tối với em, còn dẫn theo cả lão Hầu nữa ư?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.