Chương trước
Chương sau
 

 Tông sư giá lâm, khí thế hoàn toàn khác biệt. 

 Một luồng uy áp vô hình, khiến người ta không thở nổi. 

 Mọi người đều lui về ra bên, con đường ở giữa được mở rộng hơn nhiều so với lúc Tiêu Ngôn đến. 

 Có không ít người bị chen chúc vào góc, kiễng chân ngóng ra. 

 “Tiêu tông sư sao lại đến đây?” 

 “Còn phải nói à, chắc chắn là tới chống lưng cho cậu Tiêu rồi!” 

 “Tông sư cũng đã ra mặt, vậy rốt cuộc đối phương có lai lịch gì ghê gớm?” 

 “Nào có lai lịch gì đâu, cậu Tiêu chỉ cần một cái bạt tai là có thể đánh chết. Chẳng qua đây là địa bàn của nhà họ Sở, có lẽ Tiêu tông sư sợ nhà họ Sở gây khó dễ cho cậu Tiêu thôi.” 

 “Cậu Sở và cậu Tiêu không phải là bạn bè sao?” 

 “Cậu không thấy Sở Dao bảo vệ hai người kia à? Nếu không phải vì đại tiểu thư nhà họ Sở, bọn họ có thể ngang nhiên như vậy sao?” 

 “Lần này Sở Dao thảm rồi, e rằng từ nay gia chủ nhà họ Sở sẽ không giao việc làm ăn cho cô ta nữa.” 

 “Cậu lo lắng cho người ta làm gì, dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Sở, còn có thể gả cho cậu được sao?” 

 … 

 Thấy Tiêu Minh Hạc đến, Sở Triết cũng không khỏi giật mình. 

 “Bác Tiêu!” 

 Trước mặt Tiêu Minh Hạc, Sở Triết không dám tỏ ra kiêu căng, ngay cả bố anh ta, Sở Chấn Thanh, khi gặp Tiêu Minh Hạc cũng phải khách khí, cung kính. 

 Tiêu Minh Hạc cũng không để ý tới anh ta, mặt mày đen sì, đi thẳng đến chỗ Tiêu Ngôn. 

 Thấy sắc mặt Tiêu Minh Hạc không ổn, Sở Triết có chút hoảng hốt. Nhưng anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng Tiêu Minh Hạc không hài lòng với hành động của nhà họ Sở, lại lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Ngôn, nên mới tức giận như vậy. 

 “Bác Tiêu, đều là do em gái cháu không tốt, không kiểm soát được tình hình, cậu Tiêu nghĩa hiệp, ra tay giúp đỡ cậu Âu Dương, bác yên tâm, có cháu ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho cậu Tiêu xảy ra chuyện. Hai nhà Sở Tiêu chúng ta...” 

 Sở Triết đang nói, Tiêu Minh Hạc quay phắt người lại, ánh mắt sắc bén như dao găm nhìn chằm chằm vào anh ta. 

 “Nếu cậu không phải là con của Sở Chấn Thanh, đã sớm chết mười tám lần rồi! Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ xé nát miệng của cậu!” 

 Cả người Sở Triết run lên, nuốt một ngụm nước miếng, nuốt ngược những lời định nói sau lại. 

 Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lại không dám hé răng nửa lời. Tông sư nổi giận, làm sao anh ta có thể chịu được? 

 Ngay cả Sở Triết cũng không dám nói, những người khác lại càng không dám. 

 Trong sân hoàn toàn yên lặng. 

 Hầu Thất Quý mỉm cười rạng rỡ đi theo sau Tiêu Minh Hạc. 

 Khi đi ngang qua Ngô Đại Minh, ông ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi và hoang mang của Ngô Đại Minh, miệng há hốc muốn hỏi nhưng không dám nói. Hầu Thất Quý cười khẽ, vỗ vai Ngô Đại Minh và nói nhỏ: “Bảo trọng”. 

 Ngô Đại Minh vốn là người tinh ranh, sao lại không hiểu ý nghĩa đằng sau hai chữ này? Giống như nhận được trát hầu tòa từ diêm vương, Ngô Đại Minh mềm nhũn cả hai chân, suýt ngã quỵ xuống đất. 

 Trong toàn bộ khu vườn, tụ tập con cháu của các gia đình quyền quý nửa thủ đô, nhưng người làm công là Ngô Đại Minh lại là người đầu tiên nhận ra, Tiêu Minh Hạc có lẽ không đến để chống lưng cho Tiêu Ngôn. 

 “Ông hai, sao ông lại đến đây?”, Tiêu Ngôn nhìn Tiêu Minh Hạc: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi!” 

 Tiêu Minh Hạc lạnh lùng nhìn anh ta, đột nhiên giơ tay lên, “bốp” một cái, tát vào mặt Tiêu Ngôn một cách chính xác. 

 Ngay cả thiên tài tuyệt thế như Tiêu Ngôn cũng không né tránh, cũng không dám né tránh. 

 Ông hai trước mắt tuy rằng không tham gia vào việc của gia tộc, nhưng ông ta là tông sư, chuyên tâm nghiên cứu võ đạo, quanh năm làm bạn ở bên cạnh ông nội, địa vị trong gia tộc cũng không thấp hơn so với ông nội ruột Tiêu Công Mặc của anh ta. 

 Tiếng tát giòn tan vang lên trong sân, như đánh vào tim mọi người, ai cũng ngơ ngác. 

 “Ông hai!”, Tiêu Ngôn ôm mặt, có chút không phục, lại có chút ấm ức: “Sao lại đánh cháu?” 

 “Đánh cháu?”, Tiêu Minh Hạc tức giận không kiềm được: “Tôi còn muốn phế cháu nữa! Cháu tự đi tìm chết, đừng liên lụy đến cả nhà họ Tiêu!” 

 Tiêu Ngôn nghe mà hoang mang. 

 Đừng nói Tiêu Ngôn, ngay cả những con cháu thế gia trong sân cũng choáng váng. 

 Liên lụy cả nhà họ Tiêu? 

 Chuyện gì đang xảy ra vậy? 

 Một số người có đầu óc nhanh nhạy đã đoán ra phần nào, lén lút nhìn Lý Dục Thần. 

 Tên này rốt cuộc là ai? Ngay cả nhà họ Tiêu cũng sợ anh ta? 

 Nhưng đó là nhà họ Tiêu! Một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, Nam Chu Bắc Tiêu, võ lâm minh chủ, một nhà hai tông sư. Về mặt thương nghiệp, có thể không bằng vài nhà khác, nhưng về thực lực, ai dám động đến nhà họ Tiêu? 

 “Ông hai, cháu làm sao mà muốn chết? Sao lại liên lụy đến nhà họ Tiêu? Bạn của cháu bị đánh, cháu chỉ thay bạn trút giận thôi!”, Tiêu Ngôn không cam lòng cãi lại. 

 Tiêu Minh Hạc nhíu mày, đứa cháu này từ nhỏ đã được nuông chiều hư hỏng. Trong nhà coi nó như thiên tài mà nuôi dưỡng, bên cạnh không phải là người cưng chiều nó thì cũng là người nịnh hót nó. 

 “Bạn nào?” 

 “Chính là cậu ấy, Âu Dương Tĩnh, thiếu gia tập đoàn Tây Châu”, Tiêu Ngôn chỉ vào Âu Dương Tĩnh, sau đó lại chỉ vào Lý Dục Thần: “Chính là bị thằng nhãi kia đánh, cháu thay bạn ra mặt, dạy dỗ thằng nhãi kia một bài học, sao lại...” 

 Lời còn chưa dứt, Tiêu Minh Hạc lại giáng thêm một cái tát. 

 Bốp! 

 Cái tát này còn nặng hơn cái vừa rồi, Tiêu Minh Hạc dùng tới nội công, Tiêu Ngôn bị đánh xoay ba vòng tại chỗ, lúc đứng lại, nửa khuôn mặt đã sưng lên. 

 “Mẹ kiếp mày mới là thằng nhãi!” 

 Tiêu Minh Hạc tức giận đến chửi thề. 


 Nhìn thi thể Âu Dương Tĩnh, ai nấy đều cảm thấy lạnh toát, ớn lạnh từ đầu đến chân. 

 Tông sư nổi giận, quả là kinh khủng! 

 Nhưng ai dám nói gì đây? 

 Đến lúc này, nếu còn ai không nhìn rõ tình hình, thì chỉ có thể là kẻ ngốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.