Chương trước
Chương sau
 Lâm Mộng Đình không hề luống cuống, ngồi trong cửa hàng ung dung uống trà. 

 Dương Lỵ Lỵ chỉ vào Lâm Mộng Đình nói: "Chính là cô ta!" 

 Vinh Quảng Kiệt đánh giá từ trên xuống dưới Lâm Mộng Đình vài lần, thấy người xinh đẹp như vậy, khá bất ngờ. 

 "Là cô đánh bạn gái của tôi?", Vinh Quảng Kiệt hỏi. 

 Lâm Mộng Đình bưng chén trà, nhìn ngoài cửa sổ, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, lạnh nhạt đáp lại: "Cô ta thật sự không lễ phép, nên đánh". 

 Thái độ của Vinh Quảng Kiệt đối với cô rất căm tức, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp và khí chất xuất chúng của cô, vài phần háo sắc ép lại cảm xúc thô bạo trong lòng. Hắn ta đi qua, ngồi xuống đối diện Lâm Mộng Đình, nở nụ cười phóng đãng: "Người đẹp, người nơi nào vậy? Đây là lần đầu tiên đến Thủ đô đi, có biết tôi là ai không?" 

 Lâm Mộng Đình không mặn không nhạt đáp: "Không biết, cũng không muốn biết". 

 Vinh Quảng Kiệt cười haha: "Tôi tên là Vinh Quảng Kiệt, cô đã đến Phan Gia Viên chơi, đừng nên không biết tên của tôi. Ở địa bàn này, tôi giữ quyền quyết định. Đồ vật tôi nhìn trúng, không có cái nào không vào được tay tôi!" 

 Cái hắn ta gọi là đồ vật nhìn trúng, ngoại trừ đồ chơi đồ cổ tại Phan Gia Viên ra, đương nhiên cũng còn có người của Phan Gia Viên. Câu ám chỉ này đã rất rõ ràng. 

 Lâm Mộng Đình mỉm cười: "Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi nghe người đến nói như vậy". 

 Vinh Quảng Kiệt biến sắc: "Hừ, còn có ai?" 

 Lâm Mộng Đình quay đầu, ánh mắt xuyên qua đầu vai Vinh Quảng Kiệt, nhìn về phía Vương Bách Thuận cùng tiến vào với Hầu Thất Quý. 

 Vương Bách Thuận vừa vặn nghe thấy lời này, cau mày. 

 Dương Lỵ Lỵ không kiên nhẫn nói: "Quảng Kiệt, anh dông dài cái gì với cô ta. Cô ta đánh em, anh mau giúp em trả thù đi! Cào rách mặt cô ta!" 

 Lúc này Vinh Quảng Kiệt đã nảy ra ý nghĩ thu người đẹp có bề ngoài và khí chất bỏ xa Dương Lỵ Lỵ gấp mười này vào trong túi, nào còn sẽ quan tâm đến gì mà báo thù. 

 "Người đẹp, tối nay tôi rất hân hạnh được mời cô một bữa cơm", Vinh Quảng Kiệt cười híp mắt nói: "Ở Phan Gia Viên, cô xem trọng cái gì, tùy tiện cầm, tôi bỏ tiền". 

 Dương Lỵ Lỵ nghe xong vô cùng giận dữ, căm tức nói: "Quảng Kiệt, anh đến giúp em báo thù, hay đến quyến rũ con điếm này?" 

 Vinh Quảng Kiệt không để ý đến cô ta, chỉ nhìn Lâm Mộng Đình. 

 Lâm Mộng Đình cười một tiếng: "Vinh thiếu gia, giọng điệu thật lớn. Nếu tôi nói toàn bộ đồ vật trong Phan Gia Viên tôi đều nhìn trúng, anh có thể cho tôi sao?" 

 Sắc mặt Vinh Quảng Kiệt biến đổi, có điều vẫn cười hùa: "Chỉ cần cô trở thành người phụ nữ của tôi, Phan Gia Viên chẳng khác nào là của cô". 

 "Vinh thiếu gia, chém gió thì ai cũng biết chém. Đừng nói những thứ vô dụng này, vừa rồi có người mắng tôi, anh không nghe thấy sao? Anh có thể sửa chữa cái mồm thối của người mắng tôi trước được không?", Lâm Mộng Đình hỏi. 

 Dương Lỵ Lỵ nghe đến đó thì giận tím mặt, đang muốn mở miệng, không ngờ Vinh Quảng Kiệt đột nhiên quay người cho cô ta một cái tát. 

 Dương Lỵ Lỵ hét lên một tiếng, ngã ra phía sau, may được ông chủ Dương đỡ lấy. 

 Vinh Quảng Kiệt tỏ vẻ như thể không xảy ra chuyện gì, quay người lại, nhìn Lâm Mộng Đình, vẫn cười haha nói: "Người đẹp, hài lòng không?" 

 Dương Lỵ Lỵ cực kỳ tức giận. Trên má trái vẫn còn để lại dấu bàn tay bị Lâm Mộng Đình đánh, lần này thì hay rồi, má phải lại bị đánh, cố tình người đánh cô ta còn là người đàn ông từ trước đến nay cô ta vẫn lấy làm kiêu ngạo. 

 "Vinh Quảng Kiệt!", Dương Lỵ Lỵ gọi to, muốn xông đi lên, tư thế như muốn liều mạng với Vinh Quảng Kiệt. 

 Ông chủ Dương vội vàng kéo cô ta lại, ra sức nháy mắt. 

 Ông chủ Dương vô cùng chán nản. Ông ta ngàn tính vạn tính, lại quên mất tên Vinh Quảng Kiệt này là một tên háo sắc. Hồi trước nhìn trúng Dương Lỵ Lỵ chẳng phải bởi vì khuôn mặt Dương Lỵ Lỵ xinh đẹp, trước sau có điện nước sao. 

 Nếu Vinh Quảng Kiệt đổi tính, cứ thế từ bỏ Dương Lỵ Lỵ, vậy thì tính toán của ông chủ Dương xem như uổng phí. Không những không đáp được quan hệ với Tần gia, làm không tốt còn đắc tội với Vinh Quảng Kiệt, ông ta thật sự sống không nổi nữa tại Phan Gia Viên. 

 Lâm Mộng Đình khẽ cười một tiếng: "Vinh thiếu gia, một bạt tai đã muốn để tôi hài lòng?" 

 Vinh Quảng Kiệt sững sờ, híp mắt nói: "Vậy cô muốn thế nào? Rạch mặt cô ta, hay là đánh gãy tay cô ta?" 

 "Quảng Kiệt, anh đang nói gì vậy?", Dương Lỵ Lỵ cuối cùng không nhịn nổi mà chất vấn: "Em là bạn gái của anh mà! Anh luôn miệng nói sẽ yêu em cả đời, bất luận em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em! Sao anh có thể làm như vậy chứ? Vừa mới gặp mặt con đàn bà này, anh đã muốn vì cô ta mà bỏ em sao? Lời anh nói ra đều là nói láo hả? Anh là thằng trai tồi!" 

 Ông chủ Dương gắng sức kéo lại cô ta, muốn ngăn cản cô ta nói lung tung, nhưng Dương Lỵ Lỵ đang trong cơn phẫn nộ, đâu thèm để ý nhiều như vậy. 

 Vinh Quảng Kiệt đứng lên, quay người đối mặt với cô ta, tát thêm hai bàn tay nữa. 

 Hai cái tát này còn nặng hơn cái vừa rồi. Hồi nãy hắn ta chưa dùng sức, dù sao cũng chỉ làm cho Lâm Mộng Đình xem. Nhưng bây giờ, hắn ta thật sự nổi giận. Dương Lỵ Lỵ dám nói hắn ta là trai tồi ngay trước mặt nhiều người như vậy, sao hắn ta có thể nhẫn nhịn. 

 Mặt Dương Lỵ Lỵ lập tức sưng phồng lên, răng cũng rớt mất hai cái, khuôn mặt xinh đẹp biến thành đầu heo chảy máu. 

 Vinh Quảng Kiệt còn chưa hết giận, hắn ta tiến lên, bóp cổ cô ta, ép cô ta đến góc tường. Sau đó hắn ta nhấc lên, khiến cả hai chân cô ta đều cách mặt đất, mũi chân khẽ chạm đất. 

 "Đàn bà Vinh Quảng Kiệt tôi chơi qua không có một ngàn cũng đến tám trăm, cô tính là cái thá gì, thật sự cho rằng tôi yêu thích cô? Lại nói lung tung, tôi sẽ cắt lưỡi cô!" 

 Dương Lỵ Lỵ bị siết đến ngạt thở, tay yếu ớt cào loạn. Đến tận khi cô ta bắt đầu trợn trắng mắt, Vinh Quảng Kiệt mới thả lỏng tay ra. 

 Dương Lỵ Lỵ trượt xuống dọc theo tường, ngồi dưới đất ho khan, khóc huhu. 


 "Ồ, làm bạn gái của anh rất vinh quang sao?" 

 "Đương nhiên rồi. Cô không phải là người trong giang hồ, lại đến từ nơi khác, không biết đến tôi cũng rất bình thường. Phàm là cô hơi hỏi thăm một chút, liền biết tôi là ai, bố nuôi tôi..." 

 Vinh Quảng Kiệt còn chưa nói xong, đã bị Lâm Mộng Đình chặn ngang. 

 "Tần gia đúng không?", Lâm Mộng Đình khinh thường cười lạnh: "Có con nuôi không bằng cầm thú như anh, chắc hẳn bố anh cũng không có gì đặc biệt. Tôi thấy đừng nên gọi là Tần gia, gọi là cầm thú đi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.