Nếu là trước đây mà xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn Vương Bách Thuận sẽ mặc kệ, vui vẻ hóng trò hay nhưng hiện tại, cặp Ngọc Bích Sư Tử Linh Lung Cầu còn đang nằm ngay trước mặt ông ta, ông ta không thể không che chở cho Hầu Thất Quý.
“Cậu Vinh, có phải là ông ta đánh đâu, tốt hơn hết là nên hỏi cho rõ ràng, tránh đánh nhầm người”.
Vinh Quảng Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Được, tôi hỏi rõ đây, lão họ Hầu kia, người trong tiệm ông là ai?”
Hầu Thất Quý bò lồm cồm dậy, giơ ống tay áo lên lau máu ở khóe miệng, không hề tỏ ra sợ hãi, hơi khom lưng xuống nói: “Chuyện này xảy ra trong tiệm của tôi, vậy thì đó là trách nhiệm của tôi. Tôi xin lỗi cô Dương và cậu Vinh, cậu Vinh muốn trách phạt thế nào tôi cũng xin chịu”.
Hầu Thất Quý nói vậy là Vương Bách Thuận hiểu ngay, chắc chắn người phụ nữ đó là mợ Lý rồi.
Chuyện này khá khó xử. Ông ta muốn cứu Hầu Thất Quý nhưng xem ý Hầu Thất Quý thì ông ta muốn gánh vác hết trách nhiệm.
Người này chẳng những thông minh mà còn táo bạo, khéo ăn nói, trung thành, dù biết phen này sẽ chết cũng vẫn đứng ra gánh vác, không để mợ Lý bị thương.
Nếu vậy thì Vương Bách Thuận cũng không tiện ngăn cản. Chẳng qua ông ta lại thêm một lần nữa cảm thấy tiếc nuối, tại sao ông ta không phát hiện ra một nhân tài như Hầu Thất Quý sớm hơn chứ!
Vinh Quảng Kiệt cười khẩy nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3660021/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.