Chương trước
Chương sau
 

 Chỉ là trong hang đá này không có tượng Phật Đà, mà có rất nhiều quan tài dựng thẳng đứng. 

 Giữa đại điện có một cái bàn hình tròn, trên bàn cũng đặt một cái quan tài. Chỉ là cái quan tài này lớn hơn những quan tài bình thường không ít. 

 Ở xung quanh bệ đá có tổng cộng năm lá cờ, tung bay theo không khí lưu động khi Đạm Đài Ngọc tiến đến. 

 Nếu có người có thể mở linh thức, sẽ có thể trông thấy trên năm lá cờ này hội tụ vô số vong linh. 

 Đạm Đài Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua, thấy sau lưng không có động tĩnh gì mới thở dài một hơi, dựa vào một cây cột ngồi xuống. 

 Vì để thoát khỏi sự truy đuổi của tên cầm tia chớp kia mà ông ta đã chạy gần hết sức lực. 

 Đây là lần chạy trốn nhanh nhất từ lúc chào đời tới nay của ông ta, cũng là lần chật vật nhất. 

 "Mẹ nó!" 

 Đạm Đài Ngọc hung dữ mắng một tiếng. 

 Nhớ tới tia sét vừa rồi, trong lòng ông ta vẫn còn thấy sợ hãi. 

 Đạm Đài Ngọc không rõ vì sao ở dưới mặt đất sâu như vậy, ở một nơi âm khí nồng đậm như thế mà vẫn còn có thể sử dụng pháp thuật lôi điện. 

 Nói một cách khác, muốn sử dụng pháp thuật lôi điện cần ở trong một nơi có rất nhiều phân tử điện. Sét là năng lực thiên nhiên, chỉ là người thi pháp mượn nhờ pháp thuật để phát động, đồng thời dẫn dắt đường đi cho nó. 

 Trừ khi là người thi pháp trực tiếp phóng thích ra năng lượng, nhưng bình thường sẽ không làm như thế, bởi vì điều đó sẽ khiến người thi pháp tiêu hao pháp lực cực nhanh. 

 Hơn nữa uy lực của tia sét kia khá lớn, nếu như là bản thân người thi pháp phóng thích pháp lực, Đạm Đài Ngọc không dám tưởng tượng rốt cuộc pháp lực của người kia cao bao nhiêu. 

 Còn có một loại khả năng khác, chính là trên người người kia có pháp bảo, pháp bảo hệ Lôi, ví dụ như Lôi Thần Chùy trong truyền thuyết. Đương nhiên, không thể nào là Lôi Thần Chùy được, vì nó là chí bảo thời viễn cổ. 

 Có lẽ là Ngũ Lôi Phù Ấn, Thần Tiêu Tử Điện Tiên gì đó. Thiên Sư phủ và phái Thần Tiêu đều truyền thừa những bảo vật này. 

 Nghe cái bóng nói người đó đã vào Tiên Thiên, sư môn truyền thừa loại pháp bảo quan trọng đó cho anh cũng không kỳ quái. 

 Đạm Đài Ngọc đã nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thả lỏng hơn. 

 Cậu có pháp bảo, tôi cũng có pháp bảo. 

 Chờ Ngũ Phương Linh Phiên của tôi hút hết âm hồn trăm quỷ, phá pháp trận nơi này, lấy được bảo vật trong quan tài, rốt cuộc sẽ không phải sợ cái gì nữa. 

 Nghĩ tới đây, Đạm Đài Ngọc lại không khỏi oán trách, tổ sư gia cũng quá keo kiệt, mang cả bảo vật đó vào trong quan tài, nếu để truyền thừa thì làm sao Hắc Thủy Đường có thể rơi vào tình trạng thê thảm như bây giờ được. 

 Mang vào trong quan tài thì thôi, hết lần này tới lần khác còn muốn giấu kỹ như thế, ngay cả người trong nhà cũng không biết giấu ở chỗ nào. 

 Nếu không phải bốn mươi năm trước Thái Hành Long Mạch xảy ra động đất, pháp trận Thiên Phật Câu bị phá hủy, địa huyệt lộ ra, ai có thể tìm ra nơi quỷ quái này chứ? 

 Đã bí ẩn thì thôi đi, bên trong còn bố trí trận pháp phức tạp cường đại như vậy, đến mức Đạm Đài Ngọc tốn gần hai mươi năm mới làm ra năm lá cờ này, dùng để phá giải Tử Mẫu Quỷ Sát Trận. 

 Chỉ cần hút âm linh sát khí ở nơi này là sẽ có thể mở quan tài ra, lấy được bảo vật. 

 Oán trách thì oán trách, nhưng Đạm Đài Ngọc cũng không dám bất kính với tổ sư gia. 

 Mỗi một lần vào đây, ông ta đều phải cung cung kính kính dập đầu với quan tài. 

 Người nằm trong đó chính là một trong Ngũ Phương Thiên Sử của Ma giáo tung hoành thiên hạ năm trăm năm trước, đường chủ Hắc Thủy Đường. 

 So sánh ra thì đường chủ Hắc Thủy Đường như ông ta chẳng đáng là gì. 

 Nhưng mà Đạm Đài Ngọc tin tưởng, không lâu sau, ông ta cũng có thể hô mưa gọi gió, tung hoành thiên hạ giống tiền bối trong quan tài. 

 Từ khi Thái Hành Long Mạch bắt đầu chấn động bốn mươi năm trước, đã có dấu hiệu chứng minh Thiên Ma sắp giáng lâm xuống thế gian. 

 Cũng bắt đầu từ khi đó, thế lực của Ma giáo còn sót lại ở nhân gian bắt đầu ngo ngoe rục rịch. 

 Chỉ cần lấy được Hắc Thủy Lệnh Kỳ, chờ Thiên Ma trở lại nhân gian, Đạm Đài Ngọc sẽ là một trong Ngũ Phương Ma Chủ. 

 Nghĩ tới đây, Đạm Đài Ngọc lập tức bật cười ha ha. 

 Khủng hoảng và mỏi mệt vừa rồi đã bị quét sạch sành sanh. 

 Ông ta đứng lên, đi đến trước bục đá ở chính giữa, cung cung kính kính quỳ xuống với cái quan tài kia: 

 "Sư tổ đừng trách, đợi tôi lấy được bảo vật, trở thành một phương Ma Chủ, nhất định sẽ tái tạo kim thân cho ông!" 

 Sau đó dập đầu ba cái rầm rầm rầm. 

 Lúc này, ông ta chợt nghe thấy trên bệ đá có người nói chuyện: "Chuyện tái tạo kim thân thì thôi đi, vẫn nên ngẫm lại chính ông thì hơn". 

 Đạm Đài Ngọc giật nảy mình, còn tưởng rằng tổ sư gia sống lại. 

 Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người trẻ tuổi ngồi trên bệ đá. 

 "Cậu..." 

 Đạm Đài Ngọc mới nhớ tới, vừa rồi trong nháy mắt tia chớp sáng lên, ông ta đã nhìn thấy gương mặt này. 

 "Cậu... Vào đây bằng cách nào?" 

 "Đương nhiên là đi theo ông vào rồi". 

 "Không có khả năng! Rõ ràng tôi đã cắt đuôi được cậu". 

 "Cắt đuôi được tôi? Nếu không phải tôi muốn xem ông đang làm gì, ngoài ra còn có chuyện muốn hỏi ông, ông làm gì có cơ hội trốn chứ". 

 Người trẻ tuổi đối diện hời hợt nói. 

 Nhưng lọt vào trong tai Đạm Đài Ngọc, từng chữ đều nổ tung như sấm sét. 

 "Cậu... Cậu chính là Lý Dục Thần?", ông ta hỏi. 

 "Không sai", Lý Dục Thần gật đầu: "Là ai nói cho ông biết tên tôi vậy?" 


 "Thứ hai, ông làm cái gì ở chỗ này?" 

 "Thứ ba, cái bóng là ai, bây giờ đang ở nơi nào?" 

 "Nếu như tôi không trả lời thì sao?" 

 "Hồn phi phách tán!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.