Chương trước
Chương sau
 

 Bạch Phương Hưng cũng không dám chủ quan, chỉ có thể vung kiếm ngăn cản. 

 Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần bên cạnh, chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở nơi đó như cọc gỗ, không hề nhúc nhích, không khỏi giận dữ nói: 

 "Cậu Lý, không phải cậu cũng là Tông Sư sao, mau đi trợ giúp Tiêu tông sư đi!" 

 Lý Dục Thần vẫn bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào trong bóng tối phía xa, giống như đang chờ đợi cái gì. 

 Bạch Phương Hưng càng nhìn càng tức giận, nếu không phải đang bận đánh u linh, ông ta hận không thể đi lên cho anh mấy cái bạt tai. 

 Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên nhóc này đúng là vô dụng, Tiêu lão tông sư đã bị cậu ta lừa rồi! 

 Cũng không biết lúc trước cậu ta dùng mánh khoé gì mà ngay cả Kim sư huynh cũng bị cậu ta lừa, còn coi cậu ta là khách quý. 

 "Tiêu Tông sư, đừng dùng hết sức lực, không thể ở lại đây lâu được, chúng ta hợp sức mở đường thoát, sau khi đi ra ngoài lại nghĩ biện pháp!" 

 Tiêu Minh Hạc cũng cảm thấy đến bây giờ Lý Dục Thần còn chưa ra tay, thực sự là có chút quá đáng. 

 Mặc dù ông ta không cảm thấy Lý Dục Thần là kẻ vô dụng giống Bạch Phương Hưng, dù sao bố ông ta - Tiêu Sinh - tôn sùng Lý Dục Thần như thế, hơn nữa tin tức do võ lâm phương nam truyền đến hẳn là không thể sai sót được, ít nhất cậu Lý này cũng phải là cảnh giới Tông Sư. 

 Cũng không đến mức bị đám quỷ vật trước mắt dọa sợ choáng váng chứ? 

 Haiz, đúng là còn quá trẻ! 

 Trong lòng Tiêu Minh Hạc vô cùng bất mãn, liền tăng thêm sức lực lên tay, đáp lại: "Được, chúng ta lao ra!" 

 Đúng lúc này, trong bóng tối liên tục truyền đến những tiếng bình sứ vỡ vụn “choang choang choang choang…”. 

 Chắc hẳn tất cả thi bình trong mấy căn phòng đá này đều vỡ cả rồi. 

 Chợt nghe thấy một tiếng cười khằng khặc quái dị: "Ha ha ha ha, Thiên Đường có đường mấy người không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới. Bây giờ muốn chạy? Đã không kịp nữa rồi! Bách quỷ dạ hành, mấy người không trốn thoát đâu! Ha ha ha, ha ha ha..." 

 Giọng nói này vô cùng dữ tợn, lơ lửng không cố định, không biết truyền đến từ nơi nào. 

 Ông chủ Hầu nghe vậy thì ngứa ngáy, trên người nổi lên từng lớp da gà. 

 Trong lòng Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng vô cùng khủng hoảng. 

 Lời người này nói rất có thể là thật, mấy trăm thi quỷ, oán linh đếm không hết, dưới lòng đất âm khí nồng đậm này, pháp lực và công phu đều sẽ suy giảm, chỉ bằng hai người bọn họ sẽ rất khó lao ra. 

 Đúng lúc này, một tia chớp bỗng nhiên sáng lên, chiếu căn phòng đá dưới đất này giống như ban ngày. 

 Mà điều khiến ba người cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi chính là, vậy mà tia chớp này lại ở trong tay Lý Dục Thần. 

 Từng tia chớp như cành cây phân ra rất nhiều nhánh cây, xì xì xèo xèo, quấn lấy oán linh lơ lửng trên không trung và thi quỷ nhúc nhích trên mặt đất. 

 Mà trụ của tia chớp lại vươn thẳng vào trong bóng tối phía trước, đập vỡ vách đá dày đặc ầm vang. 

 Sau đó chiếu sáng một khuôn mặt trắng bệch phía sau vách đá. 

 "Đậu má nó chứ..." 

 Bóng dáng người kia lóe lên, đã mất đi tung tích, chỉ để lại một chửi mơ hồ không rõ. 

 Cùng lúc đó, bóng người Lý Dục Thần cũng lóe lên, đuổi theo. 

 Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong giây phút tia chớp lóe lên. 

 Tia chớp dập tắt. 

 Chỉ để lại một mảnh tàn quang xám trắng, còn có tàn ảnh của tia chớp và Lý Dục Thần bay qua. 

 Bên tai còn vang vọng tiếng mắng của người kia. 

 Tiếp theo chính là bóng tối vô tận. 

 Bởi vì bị ánh sáng chói lóa của tia chớp kích thích, tầm nhìn của ba người không có cách nào khôi phục ngay được, cho dù thanh kiếm trong tay Bạch Phương Hưng vẫn có chút phát sáng, trong tay ông chủ Hầu còn cầm điện thoại, trước mắt của bọn họ vẫn là bóng tối vô tận. 

 Nhưng giờ phút này, trong lòng của bọn họ lại chấn động không gì sánh nổi. 

 Trong đầu không xóa đi được hình ảnh Lý Dục Thần cầm tia chớp trong tay. 

 Cho đến lúc này, Tiêu Minh Hạc mới biết được vì sao người bố đã đến đỉnh cao võ đạo của mình lại tôn kính cậu Lý như thế. 

 Mà Bạch Phương Hưng còn phải chịu rung động mạnh mẽ hơn Tiêu Minh Hạc gấp trăm lần. 

 Từ nhỏ ông ta đã học tập Trường Xuân Đạo Pháp, đương nhiên biết một tia chớp vừa rồi có ý nghĩa như thế nào. 

 Trước kia ông ta đi theo sư huynh Vương Sùng Tiên, cũng đã được chứng kiến lôi pháp, ví dụ như Ngũ Lôi Chính Pháp của Thiên Sư đạo, Thần Tiêu Thiên Lôi của phái Thần Tiêu, bao gồm cả Trường Xuân Đạo Pháp của Bạch Vân quán cũng có Nhất Kiếm Xuân Lôi. 

 Nhưng ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy lôi pháp cường đại như thế. 

 Không hề dùng nghi thức, không niệm chú ngữ, không dùng ấn phù, cứ tiện tay nắm lấy một cái như thế đã khiến sấm sét nổi giận rồi. 

 Như vậy đâu phải là pháp thuật nhân gian, đây rõ ràng thủ đoạn của tiên gia! 

 Lúc này, ông chủ Hầu không biết đạo thuật cũng không biết võ công thì thào phát ra câu nghi vấn: 

 "Thần... Thần tiên?" 


 Nơi này vô cùng rộng rãi, có tổng cộng năm cái cột đá thô to cần hai người ôm mới hết chống đỡ mái vòm cao cao. 

 Trên mỗi cây cột đều có hai ngọn đèn. 

 Trên thân cột không có hoa văn trang trí, trụi lủi chỉ có nham thạch, nhìn qua có vẻ vô cùng hoang sơ. Nhưng càng là loại cảm giác hoang sơ này càng giống quỷ phủ thần công khiến người ta cảm thấy chấn động. 

 Trên những bức tường đá dọc theo bốn phía đại điện có rất nhiều lỗ thủng hình chữ nhật, trông hơi giống với hang đá Ma Nhai bên ngoài Thiên Phật Câu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.