“Anh Lý quay về?”, Từ Hiểu Bắc kinh ngạc: “Chẳng phải anh ta chết rồi sao?”
“Con có nhìn thấy không?”, Từ Thông hỏi ngược lại.
Từ Hiểu Bắc ngây người.
“Nhưng, bên ngoài đều truyền đi rầm rộ, hơn nữa tin tức là do nhà họ Lâm truyền ra, xem tình trạng của nhà họ Lâm và nhà họ Viên, có lẽ không phải là giả”.
Từ Thông lắc đầu, nói: “Tiểu Bắc à, con phải nhớ, bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, cũng phải có phán đoán của mình. Người khác nói gì, bên ngoài truyền gì, đều không quan trọng. Quan trọng là, bản thân con nhìn thấy gì? Tin cái gì?”
“Con?”, Từ Hiểu Bắc hơi ngẩn người: “Con không nhìn thấy gì hết”.
“Thế con tin Lý Dục Thần đã chết ư?”, Từ Thông nhấn mạnh.
“Con… con không biết”, Từ Hiểu Bắc không tự tin lắm nói.
Từ Thông bỗng nhiên vỗ một cái lên đầu Từ Hiểu Bắc: “Con không biết! Quên mất chân của con gãy thế nào à, rồi lại lành lặn thế nào rồi à?”
Từ Hiểu Bắc bị cái vỗ đầu làm cho tỉnh táo mấy phần.
Đúng thế, một người tay cầm sấm sét, giết người từ xa, ngay cả súng đạn cũng không sợ, làm sao chết được?
Nghĩ đến đây, gã sợ hãi một hồi.
Sao mình lại dễ dàng tin những lời đồn đó chứ?
Những người đó chưa từng thấy bản lĩnh của Lý Dục Thần thì cũng thôi đi, rõ ràng mình từng chứng kiến.
Nghĩ đến mấy ngày trước, gã còn từng gặp Lâm Mộng Đình, vì Lý Dục Thần đã chết, gã lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3371044/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.