Chỗ tiếp nối giữa chuôi kiếm và thân kiếm có hai chữ kiểu khoa đẩu văn.
Khoa đẩu văn: là một dị dạng khác của Triện thư của Chữ Trung Quốc cổ. Là biến thể Đại Triện vào thời Chu Tuyên vương.
Ở Thiên Đô, Lý Dục Thần cũng đã học khoa đẩu văn điều trùng văn, vì trên bùa chú cổ thường dùng hai loại chữ này, chứ không phải là chữ Triện mà đời sau thường dùng.
Điều trùng văn: là thứ chữ chuyên dùng để khắc triện thư và rất khó đọc.
Huyền Minh.
Có lẽ là tên của thanh kiếm này.
Nhưng Lý Dục Thần chưa từng nghe nói đến thanh kiếm này, trong “Thiên khí phổ” và “Danh kiếm lục” của Thiên Đô cũng không ghi chép.
Từ uy lực vừa nãy của thanh kiếm, thì cũng phải được ghi chép lại chứ.
Lý Dục Thần lại thử rất nhiều lần, vẫn không thể dùng thần thức cảm ứng thanh kiếm, từ đó kích hoạt kiếm linh.
Có lẽ thanh kiếm này đã chết.
Pháp bảo thực sự đều có sinh mạng của mình, sinh mạng của chúng cũng sẽ tiêu hao hết.
Nghe nói, ở tận cuối của sinh mạng pháp khí, sức mạnh mà nó bùng phát ra, sẽ cường mạnh hơn bình thường.
Giống như hằng tinh bùng cháy, trước khi chết, sẽ phát ra sức mạnh cực lớn.
Cho nên, người tu hành trong lúc sinh tử, cũng sẽ tự hủy pháp khí, từ đó gây nên sát thương lớn hơn, chỉ là như vậy, họ không những tổn thất một pháp bảo, còn sẽ tổn hại tu vi của mình. Vì pháp khí thông linh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3369905/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.