Chương trước
Chương sau
Mộc đường chủ viết viết dừng dừng, dừng rồi lại biết, mất khoảng hai tiếng, mới viết xong.

“Cậu, mời cậu xem qua”, ông ta run cánh tay, đưa cho Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nhận lấy xem, mấy trang giấy chi chít chữ, từng dòng từng dòng, viết rất rõ ràng, viết hết ra toàn bộ những việc độc ác xấu xa mà phái Âm Sơn từng làm những năm nay.

Lý Dục Thần càng xem càng nổi giận. Chỉ những gì viết trên giấy, ít nhất liên quan đến mấy trăm mạng người. Trong đó có hai chuyện khiến người ta căm phẫn nhất:

Thứ nhất là, mấy năm trước vì chúc mừng đại thọ của chưởng môn, đã đến vùng khác bắt hơn một trăm cô gái xinh đẹp lên núi cho đệ tử hưởng lạc hoang dâm. Những cô gái này cũng đều chết trên núi.

Thứ hai là, đại trưởng lão vì tế luyện sinh hồn phiến, đến vùng Kiềm Điền, đã làm lật đổ mấy chiếc xe buýt du lịch, hút hồn phách của những người này vào trong phiến gọi hồn tiến hành tế luyện.

Hành động như vậy, người và thần đều căm phẫn!

Đó còn chỉ là chuyện một đường chủ nhỏ bé làm ra, so với tội ác của phái Âm Sơn, sợ là chỉ là một góc của tảng băng.

Lý Dục Thần nhìn tờ giấy ghi tội ác trong tay, không nhịn được đập bàn: “Không san bằng Âm Sơn, thì thật tôi uổng công lên Thiên Đô!”

Từ trấn Lâm Hoang về phía Nam, toàn bộ là dãy núi mênh mông, chỉ có con đường nhỏ mà các đời thợ săn và người hái thuốc từng đi mới có thể vào núi.

Nhân viên của cửa hàng thổ sản vùng núi vội vàng đi trên đường núi tối đen.

Tốc độ của hắn nhanh hơn người bình thường mấy lần, nhìn được ra, là người luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn, chẳng trách không hề nao núng trước tiếng sói hú thấp thoáng phía xa.

Nhưng, không biết làm sao, hắn đột nhiên thụp một cái trượt ngã xuống đất, bất động.

Trên một núi nhỏ phía không xa, Mộc đường chủ kinh hồn bạt vía nhìn cảnh này.

Ông ta nghĩ đến lúc tên nhân viên rời đi, Lý Dục Thần vỗ lên lưng tên nhân viên.



“Đi thôi”.

Mộc đường chủ nghe thấy giọng của Lý Dục Thần, giật mình ớn lạnh.

Sau đó, một luồng kim quang bao bọc lấy ông ta.

Cơ thể của ông ta bay lên, dàn sao lấp lánh trên đỉnh đầu, bóng núi mờ ảo nhanh chóng lùi lại dưới chân. . Truyện Khác

Rất nhanh, họ đã đáp xuống một đỉnh núi.

“Có phải ngọn núi đó không?”, Lý Dục Thần chỉ vào một làn tuyết trắng lấp lánh dưới ánh sao phía trước hỏi.

Mộc đường chủ phân biệt kỹ phương hướng một lúc, nói: “Đúng thế, đó chính là Âm Sơn”.

“Tôi nghe nói có hai ngọn Âm Sơn, ông chắc chắn là ngọn núi đó chứ?”

“Đúng thế, đó chính là Âm Sơn. Một ngọn núi khác mà cậu nói, có lẽ là Tiểu Âm Sơn phải không?”, Mộc đường chủ nói: “Thực ra Tiểu Âm Sơn trước đây không gọi là Âm Sơn, ở đó có Bách Hoa Cốc, trong Bách Hoa Cốc có một đám phụ nữ, chuyên đối đầu với phái Âm Sơn chúng tôi”.

“Ồ? Còn có người đối đầu với phái Âm Sơn các ông? Các ông vẫn nhịn được?”

“Mấy cô gái đó không dễ chọc vào lắm. Đại hộ pháp và đại trưởng lão đều qua đó, nhưng hình như cũng không thể làm gì được họ”.

Lý Dục Thần không hỏi nhiều nữa, kẹp lấy Mộc đường chủ, bay về hướng Âm Sơn.

Âm Sơn rất lớn, độ cao so với mặt biển cũng rất cao, suốt năm đỉnh núi tích tuyết không tan.

Theo chỉ dẫn của Mộc đường chủ, Lý Dục Thần tìm được vị trí tông môn của phái Âm Sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.