Mộc đường chủ đưa anh đến cửa hàng thổ sản vùng núi đầu phía Nam con phố.
Nhân viên phục vụ của cửa hàng mở cửa cho anh.
Lúc đi vào nhà, Mộc đường chủ nháy mắt với nhân viên phục vụ.
Lý Dục Thần nhìn thấy, biết ông ta muốn bảo tên nhân viên phục vụ truyền tin vào trong núi.
Cũng không vạch trần, để xem họ diễn kịch thế nào.
Nhân viên phục vụ đón họ vào trong nhà, lúc sắp đi ra, Lý Dục Thần vỗ nhẹ lên sau lưng nhân viên, nói: “Đường núi không dễ đi, cẩn thận đấy”.
Nhân viên tỏ vẻ mặt khó hiểu, gật đầu nói: “Biết rồi, biết rồi”.
Rồi vội vàng ra đi.
Lý Dục Thần nhìn sang Mộc đường chủ, cười hỏi: “Trên núi các người đã nối tín hiệu chưa?”
“Trên núi… không có tín hiệu”, Mộc đường chủ thấp thỏm lo sợ nói.
“Vậy cũng không gọi điện được phải không?”
“Không… không gọi điện được”.
“Vậy ông bảo cậu ta báo tin thế nào? Đi đi về về sao?” . ngôn tình hoàn
Mộc đường chủ sợ đến xanh mặt, vội vàng nói: “Tôi, tôi không bảo cậu ta làm gì hết!”
“Ồ, nói vậy là nhân viên phục vụ tự cho mình thông minh? Hay là tôi quá ngu xuẩn?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không, không không! Đều không phải!”, Mộc đường chủ run run nói.
“Vốn dĩ thấy biểu hiện vừa nãy của ông rất tốt, còn muốn cho ông cơ hội sống, nhưng xem ra bản thân ông không muốn!”
Lý Dục Thần giơ tay, lòng bàn tay đối thẳng cửa sổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3359069/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.