“Bà đây rơi vào tay anh, coi như tôi xui xẻo. Anh muốn giết thì giết, tùy anh! Kẻ âm độc như các người, sớm muộn cũng gặp báo ứng!”
“Cô nói đúng, phái Âm Sơn sẽ nhanh chóng gặp báo ứng thôi. Nhưng chuyện của các người cũng không thể bỏ qua như vậy”.
Lý Dục Thần bẻ mấy cành cây, bố trí trận pháp xung quanh cô gái.
Sau đó nói với Lam Điền: “Được rồi, con rắn cắn cháu đã chết, chúng ta quay về thôi”.
Lam Điền chỉ vào cô gái nói: “Vậy cô ta…”
Lý Dục Thần cười nói: “Rắn của cô ta nuôi đã cắn người, thì phải chịu trừng phạt thích đáng”.
Lam Điền hiểu mà như không hiểu, theo Lý Dục Thần quay về, lúc đi, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mấy cái.
Lý Dục Thần đưa Lam Điền về nhà, dặn dò nói: “Được rồi, cháu ở trong nhà, đừng ra ngoài”.
Lam Điền như có chút không nỡ, hỏi: “Chú à, chú còn đến nữa không?”
Lý Dục Thần: “Đợi chú làm xong việc, sẽ đến thăm cháu”.
Rồi rời khỏi nhà anh thợ săn, về đến trấn Lâm Hoang.
…
Căn nhà của Diệp Hoàng vẫn còn sáng đèn.
Một người áo đen ngồi chính giữa, trên khuôn mặt đầy khí đen âm u.
“Ông nói, có người muốn đến gây chuyện với phái Âm Sơn?”
Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng sợ hãi đứng bên cạnh.
“Thưa La đường chủ, chưa chắc chắn có phải đến gây chuyện không, người đó là do Bạch Thạch chân nhân của đạo viện Vân Đài giới thiệu, có thư ở đây”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3358413/chuong-863.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.