“Có phải con rắn này cắn cháu không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lam Điền nói: “Chính là nó”.
“Tiểu Thanh! Tiểu Thanh!”
Một cô gái xuyên đến từ một bên khác của rừng cây.
Thấy Lý Dục Thần tóm con rắn trong tay, kinh hãi nói: “Anh là ai, tại sao muốn bắt Tiểu Thanh? Mau thả ra!”
Lý Dục Thần rung lắc con rắn trong tay nói: “Con rắn này là của cô nuôi à?”
Cô gái nói: “Thế thì làm sao? Mau thả Tiểu Thanh ra!”
Lý Dục Thần nói: “Cô nuôi rắn độc, dung túng cho nó chạy khắp nơi, cắn thương mọi người, coi là tội đầu độc đấy, còn cả tội gây mất an toàn nơi công cộng?”
“Tôi đầu độc gì chứ, tội an toàn công cộng gì chứ, anh nói linh tinh cái gì vậy, mau thả Tiểu Thanh ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cô cảm thấy tôi sẽ thả nó để nó lại đi làm thương người khác sao?”
Lý Dục Thần dồn lực vào ngón tay, bớp đứt con rắn, đầu rắn xanh vẹo đi chết tươi.
“Anh… anh là ai, rắn của Bách Hoa Cốc chúng tôi nuôi, anh cũng dám giết?”
Cô gái nói xong, giơ tay bắn hư quang đến.
Lý Dục Thần khẽ vung tay, đường hư quang đó bay trở vệ, đánh ngược lại lên người cô gái.
Thì ra là một sợ dây mềm làm từ dây leo, thông qua ngâm thuốc luyện hóa, đã phần giống pháp khí.
Cô gái bị dây đằng của mình đánh trúng, kêu ôi một tiếng, trượt ngã xuống đất.
Lý Dục Thần điểm lên mấy huyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3358412/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.