Trong nhà vô cùng đơn sơ tồi tàn, một chiếc bàn bát tiên, mấy chiếc ghế, gần như đã là toàn bộ đồ trong nhà rồi.
Trên bức tường đối diện với nông cụ trong góc treo đầy da thú, còn có cung tên, đao và khẩu súng mà thợ săn sử dụng.
Thím Lam pha trà cho anh, sau đó bảo Lam Điền cùng mình xuống bếp phụ làm bữa tối.
Lam Ba Tử buộc bò xong, liền gọi “bố ơi, bố ơi”, rồi đi tìm bố.
Đạo tiếp khách của người trong núi vô cùng đơn giản, không nói lời khách sáo, cũng không có lễ tiết gì.
Uống nước trà hơi chát, nhìn căn nhà đơn sơ, Lý Dục Thần lại cảm thấy thân thiết.
Anh nhớ đến những ngày tháng còn nhỏ.
Lam Ba Tử cùng một ông lão đi vào nhà, vừa đi vừa vui vẻ nói gì đó.
Ông lão bô bô hút tẩu thuốc, nhả ra khói trắng liên tiếp, nói: “Chữa rắn cắn thôi, có gì là kỳ lạ!”
Vừa đi vào sân, bỗng nhìn thấy con bò già nhà mình, kinh ngạc nói: “Ấy, súc vật đã già, sao còn có tinh thần hơn mình?”
Đi đến bên cạnh con bò, sờ đầu của nó.
Con bò kêu ò một tiếng, ghé đến, dáng vẻ thân thiết, còn vui vẻ cọ cọ guốc bò.
Ông lão quay đầu nhìn Lam Ba Tử: “Thế là sao?”
Lam Ba Tử nói: “Là Lý thần y đã cứu Điền Điền, con bò vốn đã quá yếu, không nhấc nổi người, anh ta vuốt ve lên người con bò như thế, con bò liền cọ móng guốc vui vẻ!”
Ông lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3358394/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.