Chương trước
Chương sau
Vừa nãy Trương Đạo Viễn chỉ kể lại quá trình chính, không nói chi tiết, lúc này mới nói ra tình hình cụ thể, xung đột với nhà họ Lâm, chính là bắt đầu từ cây gậy của lão mù đánh Lâm Thiền Minh.

Lý Dục Thần nghe đến đây, đã xác định vấn đề nằm ở ông lão mù lưng gù đó.

Anh biết rõ công phu của Lâm Thiền Minh, người ở đây, kể cả Mao Khuê Sinh, chỉ cần không dùng thuật ngũ lôi, không ai có thể một chiêu đánh chết Lâm Thiền Minh.

Anh như nghĩ đến điều gì, trong lòng kinh hãi.

Trương Tích Khôn nói: “Biết diện mạo của ông ta, thì nhất định tìm được ông ta. Thượng tiên, tôi lập tức phát thiên sư lệnh, truy nã ma đầu này!”

“Thiên sư lệnh?”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Ông vẫn chê người vô tội thương vong còn chưa đủ sao?”

“Việc này…”, Trương Tích Khôn lúng túng.

Ông ta còn muốn nói gì, Lý Dục Thần đã dìu Lâm Thượng Nghĩa đi ra.

Trương Tích Khôn vội vàng đuổi theo ra.

Đây là sứ giả đến từ Thiên Đô đó!

Người đời đều nói phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, nhưng trong lòng Trương Tích Khôn biết rất rõ, đạo môn thiên hạ, đâu có dễ thống lĩnh như vậy?

Đạo pháp có hàng vạn, môn phải nhiều vô kể. Không nói việc khác, chỉ phù triện tam sơn, ngoại trừ Long Hổ Sơn, cũng còn có Mao Sơn và Các Tạo Sơn, mỗi bên đều lập tông, phủ Thiên Sư chỉ là mượn uy danh của tổ sư, mới miễn cưỡng có cái tiếng thống lĩnh phù triện tam sơn.

Ngoài phù triện tam sơn, Thượng Thanh, Thanh Vy, Linh Bảo, mỗi phải nhiều vô kể. Huống hồ, còn có Toàn Chân Tùng Lâm phía Bắc.

Còn có Phật nho tạp giáo, tán tu các phương, nhiều vô số kể, đâu có thể thống lĩnh gì?



Nếu nói có một bên thống lĩnh, thì đó chính là vùng đất thần thánh mà mọi người luôn hướng đến – Côn Luân!

Trên Côn Luân, lại tôn Vạn Tiên Tông Thiên Đô Phong.

Đồn rằng trên thang trời, có hàng triệu tiên nhân, hàng triệu năm nay, đối kháng thiên ma ngoại vực, bảo vệ khu vực này, thế gian mới được thái bình.

“Lý thượng tiên!”

Khi Lý Dục Thần đi đến giữa sân viện, Trương Tích Khôn quỳ xuống phía sau Lý Dục Thần.

“Chuyện hôm nay là tôi không biết dạy dỗ đồ đệ, khiến cho bọn tiểu nhân lợi dụng sơ hở, gây nên người vô tội thương vong. Tôi nguyện chịu tội thay đồ đệ, xin chịu trừng phạt!”

Thiên sư vừa quỳ xuống, trời đất kinh hoàng.

Lần này, khiến đám người Trần Thọ Đình sợ muốn chết, đều quỳ xuống phía sau Trương Tích Khôn.

Nhưng không ai dám lên tiếng.

Lý Dục Thần dừng bước chân, quay người nhìn Trương Tích Khôn nói:

“Ông, thay thế nổi không?”

Trương Tích Khôn kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần.

“Đừng mang bọn tiểu nhân ma đạo ra làm bia đỡ đạn, càng đừng lấy chính nghĩa ra làm cái cớ! Nếu không phải các ông tâm niệm bất chính, có lòng riêng, dùng vọng tâm xét thiên tâm, lại làm sao bị tiểu nhân lợi dụng thành công?”Lý Dục Thần tỏ vẻ mặt nghiêm túc, ngước mắt nhìn bầu trời, ánh mắt xa xăm, trên người tỏa ra tiên uy lẫm liệt sau lôi kiếp.

Lúc này, anh chính là tiên nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.