Đám người Trần Thọ Đình quỳ dưới đất, khuyên nói: “Sư tôn, đều là lỗi của đệ tử! Là đệ tử nghe theo lời tiểu nhân, hiểu lầm Lý tiên nhân, mới cho Mao sư đệ mang thiên sư lệnh xuống núi. Xin sư tôn trách phạt!”
Mấy người cùng đến với ông ta cũng quỳ xuống, đồng loạt nói: “Xin sư tôn trách phạt!”
Trương Tích Khôn lắc đầu thở dài: “Người chết cũng không thể sống lại, trách phát các người cũng có ích gì? Những người vô tội đã chết đó có thể sống lại sao? Lý tiên nhân nói đúng, không phải lỗi của ai hết, là phủ Thiên Sư quá kiêu ngạo. Thiên hạ thái bình đã lâu, chúng ta đã quên lời dạy của các sư tổ. Nghĩ rằng mình bảo vệ đạo duy trì giới luật, coi mình là hóa thân của chính nghĩa, niềm kiêu ngạo này, cuối cùng sẽ hủy hoại chúng ta”.
Ông ta nhìn sang Trương Đạo Viễn: “Còn không mau đi thả ông cụ Lâm!”
Trương Đạo Viễn vội đáp một tiếng, vội vàng chạy vào nội viện.
Bỗng nghe nội viện truyền đến một tiếng thét “a”, chính là giọng của Trương Đạo Viễn.
Lý Dục Thần cau mày, thân hình lóe lên, đã tiến vào phòng khách.
Theo sát phía sau anh là Trương Tích Khôn.
Sau đó mới đến những người khác, cất bước chân hỗn loạn, ào ào đi vào.
Trong phòng khách, Lâm Thượng Nghĩa dựa vào ghế, mặt tím đen, hơi thở yếu ớt.
Trương Đạo Viễn kinh sợ nhìn nền đất bên cạnh.
Ở đó có một cái xác khô.
Lý Dục Thần không quan tâm việc khác, tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/3355993/chuong-833.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.