Chương trước
Chương sau
Châu Na nhắc nhở: “Nơi đó rất sâu thẳm khó lường, cũng giống như những vụ đánh bạc khác, mười lần đánh cược chín lần thua. Đa số các viên đá chỉ cần được bao bọc bên ngoài thì dù cậu có bao nhiêu tiền để mua, khi cắt ra đá vẫn sẽ là đá”.

Chị ta nhìn Lý Dục Thần: “Nhưng cũng không phải không thể phát tài, nghe nói ở Điền Nam có người mở mắt thần, có thể xuyên qua vỏ ngoài nhìn thấu bên trong đá, nhìn viên đá nào cũng rất chuẩn, mấy năm trước đã lần lượt mở được đá quý giá trị mấy trăm triệu ở khu biên giới Myanmar và Việt Nam”.

“Chị Na, chuyện này khó tin thế, thật sự có người có thấu thị à?”, Mã Sơn cảm thấy không có khả năng đó cho lắm.

Nhưng Lý Dục Thần lại tin đây là thật.

Người mở ra mắt thần muốn nhìn thấu một hòn đá là chuyện quá dễ dàng.

Anh dám đi cược đá là vì anh cũng có thể mở mắt thần.

Đương nhiên mở mắt thần không phải có thể nhìn thấu như Mã Sơn nghĩ.

Vì mắt thần không dùng mắt mà dùng thần thức, là một khả năng cảm giác đặc biệt của người tu luyện, cũng có thể gọi là “giác quan thứ bảy”.

“Cậu đừng có không tin”, Châu Na nói: “Chuyện này được đồn đại trong giới có lẽ không phải tin giả, tôi có mấy người bạn đều nói năm đó từng gặp người kia. Nhưng các cậu đoán xem sau đó người kia thế nào?”

“Chắc là phát tài rồi”, Mã Sơn đáp.

Châu Na lắc đầu: “Cậu sai rồi, sau đó người kia đã chết, bị người khác giết chết, đứt tay đứt chân, mắt cũng bị móc ra, xác bị ném vào một hốc núi ở biên giới”.

Mã Sơn hít sâu một hơi: “Tàn nhẫn thế ư!”



Lý Dục Thần cũng không nhịn được nhíu mày.

Một người mở mắt thần sao có thể bị người ta giết chết một cách dễ dàng như thế được?

Việc này chỉ có hai khả năng, hoặc là mắt thần của anh ta là giả, cùng lắm chỉ mở được mắt âm dương.

Hoặc là người giết anh ta là cao thủ trong cao thủ.

“Cho nên mười lần đánh cược chín lần thua, còn một lần là chết. Các cậu muốn tham gia cược đá thì cần phải suy nghĩ kỹ càng”, Châu Na nói.

Lý Dục Thần đáp: “Cảm ơn chị Na đã nhắc nhở, chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi”.

Châu Na gật đầu: “Được, vậy các cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi còn có chuyện phải xử lý, lát nữa tôi sẽ dẫn các cậu đến một nơi”.

Nói xong, chị ta bèn đi ra ngoài.

Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, thầm thấy nghi ngờ, vì sao nơi cược đá phải mở vào buổi tối?

Trong lúc đợi Châu Na, Mã Sơn nói với anh chuyện trường đấu chó ở phía Nam thành phố.

“Anh đã hỏi thăm kỹ lưỡng rồi, chỗ mà em nói thật sự có mở một trường đấu chó, ông chủ tên là Thái Vĩ Dân, biệt danh là Thái đầu to, đàn em gọi gã ta là anh Thái, nghe nói người này có lai lịch không nhỏ. Chó ở trường đấu của gã ta rất dữ, tiền cược cũng rất cao, những người đến đó đều là khách quen, người lạ phải có người khác dẫn đi cùng, hơn nữa còn phải có hai trăm nghìn tiền mặt mới được đi vào”. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.