Sau khi đi ra khỏi tiệm mạt chược anh Sáu, chị Mai lấy một trăm ngàn tệ từ trong túi ra đưa cho Lý Dục Thần.
“Làm gì vậy?”
“Cho cậu”.
“Tôi không cần!”, Lý Dục Thần lắc đầu.
Chị Mai bám riết không tha, cứ muốn nhét tiền vào túi Lý Dục Thần.
“Đây là thứ cậu nên được”.
“Chị Mai, sao chị chơi gian lận?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi… tôi gian lận hồi nào?”
Lý Dục Thần lấy hai quân bài mạt chược từ trong túi ra, một quân Yêu Kê và một quân Cửu Vạn.
“Trả lại cho chị”.
Sắc mặt chị Mai chợt thay đổi, quay đầu nhìn lại, thấy hai người họ đã rời xa tiệm mạt chược mới thở phào một hơi.
“Cậu biết tôi giấu bài trên người cậu?”
“Ừm”.
“Vậy sao ban nãy cậu còn muốn cược với Sáu Sẹo?”
“Không cược thì sao giờ? Để gã ta lục soát người hả?”
“Nhưng lỡ Sáu Sẹo cược với cậu thì sao?”, trong mắt chị Mai tràn ngập lo lắng.
“Gã ta sẽ không cược”.
“Cậu chắc chắn thế à?”
“Thắng được một bàn tay của tôi thì gã ta có lợi gì chứ?”, Lý Dục Thần cười nó: “Gã ta mà thua một con mắt thì coi như thua hoàn toàn. Sáu Sẹo không phải loại dân cờ bạc ham thắng thua, gã ta là dân làm ăn mở sòng bạc kiếm tiền”.
Chị Mai kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: “Trông cậu trẻ vậy mà sao ăn nói giống y như mấy tay anh chị già đời thế, không phải trước đây đã ra xã hội lăn lộn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883837/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.