Nhưng lúc nãy anh ta đã gọi cho cục trưởng của họ, anh ta biết rất rõ, họ sẽ không quay lại.
Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu tự chui đầu vào rọ là như thế nào.
Lúc này, cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới chính là bố mình, Lâm Lai Phong.
Lâm Thiếu Hằng run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số, hét to vào điện thoại.
“Bố, bố ơi, mau tới cứu con với…”
“Tám…”
“Bảy…”
Lý Dục Thần tiếp tục đếm.
“Bố ơi, mau cứu con với! Nhanh lên…”
Giọng Lâm Thiếu Hằng đã trở nên cuồng loạn, anh ta sợ tới mức khóc oà lên.
Lý Dục Thần không quan tâm anh ta gọi viện binh.
Chỉ với những hành động mà anh ta đã làm với ông chủ quán nướng và những lời anh ta nói với Lâm Mộng Đình khi nãy.
Hôm nay anh ta nhất định phải trả giá đắt!
“Sáu…”
“Năm…”
“Này họ Lý, mày đừng ngông cuồng quá! Bố tao, bố tao đã trên đường tới đây rồi!”
Dường như Lâm Thiếu Hằng đã lấy lại được một chút tự tin.
Nhưng Lý Dục Thần vẫn không quan tâm, anh tiếp tục đếm.
“Bốn… Ba…”
Khi đến tới ba, anh bắt đầu bước về phía Lâm Thiếu Hằng.
“Hai…”
Lâm Thiếu Hằng ra sức lùi lại: “Mày đừng qua đây! Đừng qua đây mà! Bố tao sắp tới rồi, mày cứ chờ đi chết đi!”
“Một!”
Tiếng nói của Lý Dục Thần bỗng dưng im bặt.
Hiện trường lập tức trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883548/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.