Chương trước
Chương sau
Lâm Thiếu Hằng sợ tới mức quên luôn cảm giác đau trên chân mình: “Tao bò, để tao bò…”

Anh ta lê lết cái chân gãy, cúi người xuống bò qua háng ông chủ quán nướng.

Vợ chồng chủ quán đã sợ điếng người, họ không dám nhúc nhích, chỉ biết ngơ ngác nhìn Lâm Thiếu Hằng bò qua.

Lâm Mộng Đình cũng không thương hại Lâm Thiếu Hằng, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cô cảm thấy không chân thật.

Gia giáo của nhà họ Lâm luôn rất nghiêm khắc, chỉ có cậu cả Lâm là kiêu căng ngang ngược, nhưng không có một ai quản anh ta.

Bác cả Lâm Lai Phong hay bênh con, nuông chiều cậu cả Lâm hết mực, mà ông cụ lại cảm thấy mắc nợ họ nên cũng dung túng cho qua.

Một gia tộc lớn như nhà họ Lâm xuất hiện một, hai đứa con cháu biến chất cũng rất bình thường, chỉ cần không quá đáng thì cũng không ai coi là chuyện to tát.

Nhưng hôm nay Lâm Thiếu Hằng rơi vào tay Lý Dục Thần.

Với Lý Dục Thần, những chuyện mà anh ta làm không thể chấp nhận được.

Lâm Mộng Đình vẫn hơi lo lắng, bèn nhắc nhở: “Dục Thần, bác cả tôi bênh con dữ lắm, ông ta có mấy vệ sĩ, hình như họ đều xuất thân từ lính đánh thuê, đánh đấm cực giỏi, anh phải cẩn thận một chút nhé”.

Lý Dục Thần mỉm cười: “Yên tâm đi, chồng chưa cưới của cô văn võ song toàn, có tài trị nước mà…”

Lâm Mộng Đình nhịn cười lắc đầu.

Dường như trong vô thức cô đã tự nhiên chấp nhận danh xưng chồng chưa cưới này của anh.

Lâm Thiếu Hằng chui qua háng chủ quán nước, hỏi với giọng nức nở: “Tao đi được chưa?”



“Đi?”, Lý Dục Thần sầm mặt lại: “Anh đập phá quán của người ta thành ra thế này mà lại muốn bỏ đi à?”

“Mày, mày muốn sao?”

“Đương nhiên là bồi thường”.

“Được thôi, tôi sẽ bồi thường”, điều Lâm Thiếu Hằng không sợ nhất chính là bồi thường tiền: “Muốn bao nhiêu?”

Lý Dục Thần nhìn về phía vợ chồng chủ quán: “Hai người tính xem chỗ này tổn thất bao nhiêu?”

“Không, không cần bồi thường đâu”.

Ông chủ vội vàng lắc đầu.

Bây giờ ông ấy chỉ mong những người này đi nhanh lên thôi.

“Đúng đó, không cần bồi thường, không cần bồi thường”, bà chủ cũng nói.

Lý Dục Thần khó hiểu: “Như vậy sao được, tại sao lại không cần bồi thường?”

Ông chủ tỏ vẻ khổ sở: “Cậu hai à, tôi cảm ơn cậu nhé, nhưng cậu có thể bảo vệ chúng tôi bao lâu? Cậu mà đi thì ngày mai họ lại tới, hôm nay họ bồi thường cho tôi bao nhiêu, ngày mai có thể tôi phải trả lại gấp mười lần. Nếu tổn thất ít tiền thì chẳng sao, nhưng chúng tôi không chịu giày vò nổi đâu!”

Lý Dục Thần đã hiểu, họ đang sợ Lâm Thiếu Hằng đến báo thù.

Nhưng hình như đúng thật là thế, dân thường gặp phải mấy chuyện này quả thật chỉ có thể nén giận.

“Lâm Thiếu Hằng, họ không chịu nhận tiền của anh. Vậy không còn cách nào khác nữa, tôi chỉ có thể đánh gãy cái chân còn lại của anh thôi”, Lý Dục Thần nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.