Chú, nếu tên này đã không biết tốt xấu, chúng ta cũng không cần khách sáo nữa. Cậu ta đã không muốn nhận là người nhà họ Lâm, ban nãy còn đánh vào mặt cháu, cũng đánh vào mặt mũi nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm bị người ngoài bôi bác như thế, không lý mà không đòi lại công bằng, mọi người nói có phải không?”
Mọi người cũng cảm thấy Lý Dục Thần quá kiêu ngạo, không để ai vào mắt, càng nhìn càng thấy anh chướng mắt họ, thi nhau hùa theo lời Lâm Lai Nghi.
“Đúng đấy, đòi lại công bằng, không để cho cậu ta sống yên ổn, để coi thằng nhóc này còn ngông được nữa không!”
“Không cần xuống tay nặng như vậy! Đánh cho tàn phế, ba tháng sau chúng ta làm sao có trò vui để xem? Ha ha ha…”
“Anh còn muốn xem trò vui gì nữa, không cần đến ba tháng, anh có tin chỉ ba tuần thôi là cậu ta đã chạy mất dép rồi không?”
…
“Các người làm cái trò gì vậy?”, Lâm Thượng Nghĩa lớn tiếng quát.
Thấy ông cụ tức giận, mọi người đều ngậm miệng.
Chỉ là trên mặt vẫn lộ rõ vẻ không phục.
Lâm Thượng Nghĩa thở dài, nói với Lý Dục Thần: “Dục Thần, cậu không chấp nhận làm rể nhà họ Lâm, tôi cũng không thể dung túng cậu nữa. Hôm nay cậu làm mất mặt nhà họ Lâm, e là phải có một lời giải thích đàng hoàng. Đương nhiên, vì cậu đã cứu mạng tôi, chỉ cần cậu còn ở đây, tôi tuyệt đối không để ai làm hại cậu. Nhưng mà, bước ra khỏi nhà họ Lâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2883186/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.