Anh ta bỗng quay người.
Trong phòng cũng không có ai.
Đồ nội thất tinh xảo, mặt sàn không dính chút bụi, trên giường gỗ lim kiểu cổ xưa trải chăn ga đỏ rực.
Mã Sơn vốn rất gan dạ, kiểu trời sập cũng không sợ.
Mặc dù Lý Dục Thần nói là đến bắt ma, anh ta cũng không cảm thấy làm sao, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Nhưng Lý Dục Thần vừa đi, đã cảm thấy hơi khác.
Đặc biệt là Lý Dục Thần còn bày nhiều thứ trong phòng một cách thần bí.
Khiến trong phòng vốn đã âm lạnh càng thêm lạnh lẽo âm u.
Mã Sơn hơi khó chịu, rất muốn đi ra ngoài.
Nhưng đã đồng ý với anh em ở đây làm mồi nhử, lúc này đi ra ngoài, sẽ bị người ta cười chết.
Mẹ nó, Mã Sơn nhớ đến lịch sử huy hoàng đánh nhau trước đây, chết cũng không sợ, mà còn sợ ma!
Anh ta dứt khoát thả lỏng một chút, định lên giường nằm ngủ một lúc.
Có lẽ, giữa ban ngày ban mặt này, có ma thì nó cũng không đến.
Nhưng anh ta đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn chiếc giường.
Giường vẫn là giường kiểu cổ xưa đó, trên giường trải chăn ga đỏ tươi.
Chỉ là mặt sàn trước giường, không biết từ lúc nào có thêm một đôi giày thêu hoa nhỏ nhắn màu đỏ.
…
Lý Dục Thần ra khỏi biệt thự, đi vòng ra phía sau tường vây.
Phía sau biệt thự là không gian xanh, từ phân bố của cây cối, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882254/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.