Dì Tình giới thiệu: “Ông còn nhớ hồi ở thành phố Hòa, có mấy đứa nhỏ trong đại viện cũ bên kia đường không? Đây là Mã Sơn, hồi đó còn gọi là Đại Mã Hầu. Còn đây nữa, thằng Lý, cháu của ông anh Hữu Toàn”.
Hứa Quốc Lập “à” một tiếng: “Lớn thế này rồi đấy à? Đại Mã Hầu, Tiểu Lý…”
Nói xong lại muốn đứng dậy.
Nhưng vừa định đứng dậy đã ngồi trở về. Ôm cái chân duỗi thẳng kia nhe răng.
“Ông Hứa, ông sao vậy?”, dì Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lý Dục Thần đi tới xem xét, sờ thử chân Hứa Quốc Lập.
Chân đã gãy rồi, đùi gãy mất, xương bánh chè cũng vỡ nát.
Lý Dục Thần nhớ rõ, Hứa Quốc Lập từng bị thương, chân cũng khập khiễng rồi.
Kẻ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cố tình đánh vào chỗ vết thương cũ, khiến vết thương càng trở nên nặng hơn.
Vết thương lâu đến mấy chục năm, cộng thêm vết thương mới, bị thương thế này rất khó để chữa trị.
Trễ một chút thôi cái chân này của ông ấy sẽ bị phế, có thể sẽ phải cắt bỏ.
Hứa Quốc Lập gắng gượng đến bây giờ vẫn có thể tươi cười trước mặt dì Tình, đúng là ý chí sắt đá của người từng làm lính.
“Tôi không sao”, Hứa Quốc Lập cắn răng nói: “Vết thương cũ tái phát thôi ấy mà”.
Lý Dục Thần biết ông ấy muốn dì Tình yên tâm, bèn nói: “Chú ngồi yên đừng nhúc nhích”.
Sau đó dùng chân khí truyền qua quan huyệt ở đầu gối rót vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882144/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.