Lúc này, cửa phòng mở ra, vài người bước vào, đi đầu là một người phụ nữ mặc sườn xám, trong tay còn cầm cây quạt ngà voi.
Sau lưng là một người đàn ông mặc tây trang.
Lý Dục Thần còn tưởng đây là người nuôi chó, nhưng thấy Dương Tùng chào hỏi người đó thì mới biết đó là chủ của câu lạc bộ này.
“Tổng giám đốc Quan, chuyện này là thế nào?”, Dương Tùng hỏi.
“Tổng giám đốc Dương, xin lỗi, tôi không biết ông ấy là bảo vệ bên khách sạn của anh. Người bị đánh ở câu lạc bộ chúng tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Thế này đi, tiền thuốc men, chi phí dưỡng bệnh và tiền công đều do tôi chi trả, mặt khác tôi còn bồi thường thêm năm mươi ngàn phí tổn thất tinh thần, anh thấy được không?”
Mã Sơn nói: “Đánh người, bồi thường ít tiền thế là xong hả? Có tiền ghê gớm lắm chắc? Gọi kẻ đánh người tới đây cho tôi!”
Dương Tùng khẽ nhíu mày, trông không muốn đắc tội với người phụ nữ trước mắt cho lắm.
“Tổng giám đốc Quan, tiền thì không cần đền, ai đánh người thì gọi kẻ đó ra đây nói chuyện đi”, Dương Tùng nói.
Có thể thấy tổng giám đốc Quan gì đó không để Mã Sơn vào mắt, chỉ đáp lời Dương Tùng, mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Dương, người bị đánh trên địa bàn của tôi, kẻ đánh người cùng là khách của tôi, để tôi chịu trách nhiệm cũng là chuyện thường tình. Nếu anh vẫn không hài lòng với điều kiện của tôi thì chúng ta có thể bàn”.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882143/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.