Khoảng hai mươi phút sau, người phải đợi chưa đến, Ngô Tư Tư, vợ của Dương Tùng đã đến.
Bà ta vừa vào cửa đã hét lớn: “Dương Tùng, ông điên rồi! Nếu không phải tổng giám đốc Quan gọi cho tôi, có phải ông định tiếp tục điên với mấy tên nhà quê này không? Ông muốn hủy cái nhà này phải không?”
Dương Tùng vẻ mặt khó coi: “Tư Tư, anh muốn đòi lại công bằng cho con gái”.
“Công bằng cái đầu ông! Thế giới này có công bằng hả?”, Ngô Tư Tư mắng lớn: “Dương Tùng, đầu óc ông có vấn đề à? Biết rõ Dao Hồng Lăng là người của Trương Băng, ông còn đắc tội với cô ta?”
“Phó tổng Trương chắc cũng không phải là người không nói đạo lý chứ?”
“Đúng, Trương Băng có thể nói đạo lý, nhưng Dao Hồng Lăng biết nói đạo lý hả…”
Ngô Tư Tư còn chưa nói hết, đã nghe ở cửa có người nói:
“Ai nói tôi không nói đạo lý?”
Một cô gái đi vào.
Cô ta mặc áo hai dây hở vai, váy ngắn đi tất, trang điểm đậm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dường như cả thế giới này là của cô ta vậy.
Cô ta dắt theo một con chó đắt tiền màu trắng, lông được chải chuốt, vô cùng đẹp, chẳng trách cô bé muốn sờ.
Chủ nào chó nấy, chủ con chó kiêu ngạo, con chó này cũng rất kiêu ngạo.
Phía sau cô gái, còn có bốn người đàn ông trẻ cao lớn cường tráng đi theo, hằm hằm như sói đảo mắt nhìn người trong phòng bao.
Ngô Tư Tư sợ hết hồn, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-ha-son-ta-la-tien-nhan/2882138/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.