An Lệ Đề đã suy nghĩ kĩ mấy ngày, luôn cảm thấy nếu mình muốn chiếmđược cảm tình của Thường Phong Dịch, đầu tiên phải tranh thủ thời gian ở cùng anh, và hiểu rõ công việc của anh hơn.
“Ngơ ngác nghĩ cái gì thế?”
Thường Phong Dịch đi ra khỏi phòng tắm, ở trần nửa người trên, chỉ quấn khăn lông quanh hông, trên tay cầm một cái khăn lau tóc vẫn còn ướt.
Thường Phong Dịch ngồi ở ghế đối diện giường ngước mắt lên, nhìn anh không xấu hổ để lộ cơ thể mình trước mặt cô.
Ánh đèn dịu nhẹ, nửa người trên loã thể của anh bền chắc, không có thừa miếng thịt nào, đường cong cơ bắp cường tráng, nhìn rất đẹp mắt. Màhình ảnh nửa người trên trần trụi của đàn ông làm tim cô đập thìnhthịch.
Cô phát hiện sợ rằng đời này không thể nào kháng cự được sức quyến rũ đàn ông của anh.
Cô thích được anh ôm, cho dù không phải mỗi ngày, nhưng cô rất thíchvùi vào lòng anh ngủ, càng thích ghé vào trước ngực anh nghe tiếng timđập bình tĩnh của anh, như vậy cô cảm thấy rất an toàn, mà cô đã thậtlâu không có cảm giác này.
Thấy ánh mắt cô mơ màng, lại thấyvẻ mặt cô ngây ngốc, Thường Phong Dịch cười ra vẻ mập mờ, chế nhạo lêntiếng: “Thích dáng người anh vậy à? Cũng không uổng công anh khổ cực‘rèn luyện’ rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề lập tức đỏ lên. “Em….. Em không có…..”
“Rõ ràng anh thấy ánh mắt em rất tán thưởng mà!” Thường Phong Dịch trêu ghẹo. “Thích thì thích, sao lại không dám thừa nhận? Chúng ta đã ở cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-du-tinh/24851/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.