“Hình như Chủ tịch rất uất ức!” Nhìn nụ cười cứng ngắc sau bàn làmviệc, Thường Phong Dịch mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh chuyển sang nhạobáng.
“Còn không phải do anh ban tặng!” An Lệ Đề tức giận đáp lại.
Thường Phong Dịch nhướng mày. “Anh? Anh làm gì?”
An Lệ Đề hừ một tiếng. “Vì anh khôn khéo, nhưng em rất vô dụng, anh có biết không?”
Thật ra một đống nhân viên không để cô ở trong mắt, bây giờ chỉ sợ có càng nhiều người coi thường Chủ tịch hư danh như cô rồi.
Thường Phong Dịch không nhịn cười được. “Không thể nào? Anh không tin liên quan đến anh.”
Lườm anh một lúc, An Lệ Đề như đã trút giận xong bỗng rũ vai. “Xin lỗi, em chỉ giận chó đánh mèo, em biết mình vốn vô dụng, nếu không cũngkhông cần cầu xin người ngoài cứu công ty, cũng khó trách không một nhân viên nào coi em là Chủ tịch.” Thậm chí còn nghiêm trọng hơn, căn bảnkhông hề tôn trọng vị Chủ tịch này!
“Em có thể đá những ngườikhông coi em ra gì kia khỏi công ty mà!” Nhìn cô sa sút tinh thần,Thường Phong Dịch vui đùa đưa ra “đề nghị”
An Lệ Đề nhìn anh. “Anh đang nói đùa à? Lợi dụng chức quyền tuỳ tiện đuổi việc người khác em không làm được.”
“Vậy thì tìm một lí do quang minh chính đại!” Giọng điệu Thường Phong Dịch nhẹ nhàng, nhìn mắt cô lại trở nên nghiêm túc.
An Lệ Đề sửng sốt. “Anh….” có ý gì?
“Chuyện này thảo luận lại lần nữa là được.” Thường Phong Dịch nói sangchuyện khác. “Ngược lại quản lý nghiệp vụ Bành Chí Quân này, em và anhta có quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-du-tinh/24850/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.