*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng đi mua đồ với mẹ tôi.
Dưới tình huống bình thường, tôi không muốn cùng mẹ tôi đi siêu thị lắm. Mẹ không cho tôi mua thạch hoa quả, mua khoai tây lát, mua đồ chiên, mua mứt sấy…!
Nhưng hôm nay, mẹ tôi nói hôm nay trên phố đông người, hàng xóm cũng có, bảo tôi lái xe đưa mẹ đi. Nở mày nở mặt. Còn có thể giúp tôi mua sắm đồ ăn du lịch.
Chỉ đành nghe theo.
Mẹ tôi chăm chú chọn bơ đậu phộng.
Tôi lặng lẽ đi đến một góc khác, vồ lấy hai cái thạch to giấu ra sau quả táo. Đang muốn lập tức quay lại sà vào mẹ tôi, trên lưng bị vỗ một cái.
Thông thường trong tivi là diễn như thế này:
Nhân vật nữ chính bị vỗ một cái, sau đó thì bị người xấu làm ngất, mềm oặt ngã xuống;
Hoặc xoay người phát hiện là chú công an, bị đưa về hỗ trợ điều tra.
Nếu đặt trên người tôi, lấy cái đầu IQ cao của tôi mà phân tích, sẽ không phải là loại tình huống thứ hai chứ?
Tôi là sát thủ, nhưng cao thủ, không thể bị điều tra, không thể.
Tôi chậm rãi muốn xoay người, sau lưng đã có tiếng nói: “Cái con bé chết tiệt này, đã nói không được ăn thạch. Cũng không biết là làm từ cái gì, ăn vào đau bụng. Về nhà ăn nước đường trắng không phải rất tốt à?”
Mẹ tôi.
Tôi đáp ỉu xìu: “Con có mua đâu, chỉ là nhìn thử.” Nhìn thạch cho đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-cao-thu-cao-cao-thu/1145958/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.