*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tay có vé, lòng tôi không hoảng.
Thế là tôi, lên mạng nghiên cứu tiến triển săn vé của người khác.
Bởi vì gân đây khá nhàn, tôi sẽ vào tài khoản phụ nói vài câu.
“A a a a a a a a a a a a a a a a a ~ ~ ~ Rốt cuộc lấy được vé rồi ~ Ghế chủ tịch ~ A a a a a a a ~ ~ ~”
Hoặc là “Ghế chủ tịch, mình đến đây ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~!!”
Hoặc lại là “Minh Minh, đợi mình ~ ~ ~ Mình ở ghế chủ tịch, nhớ phóng điện mình, phóng điện mình ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~”
Tôi có vô số nick phụ, vô số. Buổi sáng xài cái này, buổi chiều xài cái kia, buổi tối xài một cái khác…
Mỗi lần mở topic đều sẽ bị vô số người vào khinh bỉ một phen.
Đến nỗi vô số nick phụ bị khóa.
Tại sao?
Tôi nhìn vô số trang trình duyệt mở ra, vô số tài khoản phụ bị khóa không thể phát ngôn, vươn tay ra muốn vỗ về chúng nó đã cùng nhau chinh chiến, phát giác chúng tôi cách cái màn hình lạnh lẽo, cái có thể chạm đến, chỉ là hạt bụi nhỏ mịn trên màn hình…
Trợ lý mấy ngày không quét dọn thư phòng rồi?
Aiz, tôi và các nick phụ thân ái của tôi. Gần trong gang tấc, xa tựa chân trời.
Tôi ưu thương.
Hiếm có một lần được vé, niềm vui trong nội tâm tôi phải chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-cao-thu-cao-cao-thu/1145957/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.