Chương trước
Chương sau
Trong thời gian tạm ở nhà cô cô, ta như trở về thời kỳ thiếu nữ không buồn không lo.
Tính cách cô cô ta giống thím, nhưng quan niệm của hai người lại chênh lệch rất lớn. Thím cảm thấy suy cho cùng thân phận bây giờ của ta đã khác, mọi việc không nên để ta tốn sức, cho nên chỉ nuôi ta một cách cẩn thận, không khác gì cách Lý Tư Diễm nuôi ta.
Cô cô ta thì khác, cô kế thừa cảm giác sứ mệnh kỳ quặc của người Thẩm gia chúng ta, nói cách khác chính là vô cùng yêu công việc.
Ngày thứ hai ta tới, cô dậy thật sớm, gõ cửa ta rầm rầm. Tiểu Chi nghiêng người đón cô vào nhà, sợ sệt gọi một tiếng "bà cô". Cô cô ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ túm ta từ trong chăn ra, nói: "Sáng bảnh mắt ra rồi ngủ cái gì mà ngủ. Dậy, đi làm cùng cô cô!"
Ta mơ màng ngái ngủ, mơ quay về năm đó bị Tố Hành cưỡng chế xốc chăn lên.
Thấy cô cô hành động như thế, không chỉ là Tiểu Chi, ngay cả các ám vệ nằm sấp trên đầu tường cũng ngơ rồi.
Từ khi ta bắt đầu trầm uất đến nay, mọi người đều dịu dàng nhỏ nhẹ với ta, sợ câu nào làm ta tổn thương. Hành vi thô bạo như vậy của cô cô ta đã lâu chưa từng thấy.
Dượng bị vợ quản chặt, ở đằng sau vỗ tay bôm bốp: "Y Y anh dũng! Y Y thật tuyệt!"
Y Y chính là nhũ danh của cô cô ta, nhũ danh của nhà ta ưa chuộng từ láy.
Thục Thục bê chậu rửa mặt đi ngang qua, hớn hở nói với Tiểu Chi mang vẻ mặt "ôi vãi": "Bà cô vẫn như ngày xưa, ồn ào náo nhiệt, công bằng bình đẳng, thế này mới giống Thẩm gia."
***
Sáng sớm ta đã bị cô cô bắt đi làm việc. Do Thượng Quan Lan muốn dẫn khuê nữ nàng đi thăm hỏi thân thích nên bỏ qua cảnh này, vì vậy mà tiếc nuối rất lâu.
"Cô thật sự dẫn ngươi đến nha môn?"
Lúc chạng vạng tối mỗi người chúng ta hồi phủ, Thượng Quan Lan ngồi trong phòng ta tán gẫu với ta, cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Còn bảo ngươi chép sách?"
"Đúng vậy." Ta xoa bóp cổ tay bủn rủn của mình: "Vừa vào cửa đã dúi cho ta một bộ bút mực, bảo ta làm văn cho cô xem thử."
"Ngươi làm không?" Thượng Quan Lan không nhịn được hóng hớt.
"Làm, còn bị cô mắng. Cô nói ta không chịu tiến bộ, viết văn cẩu thả, chữ viết yếu ớt không có lực, khiến cô mất mặt."
Cô cô mắng người luôn luôn cực kỳ gay gắt, Thượng Quan Lan nghe đến hãi hùng khiếp vía.
Thượng Quan Lan xụ mặt xuống, ánh mắt láo liên có phần chột dạ: "Xin lỗi nhé Anh Tử, ta không ngờ ngươi đã hai mươi rồi, làm nữ nhân của Hoàng đế rồi, cô cô ngươi còn ấn đầu ngươi bắt ngươi làm văn."
Ta lại bật cười: "Cho dù ta lớn đến tám mươi tuổi, cô cô vẫn rèn giũa ta như thường."
Tính ra đã rất nhiều năm ta không đặt chân vào Sử quán. Hôm nay ngơ ngơ ngác ngác bị cô cô mang vào, cảm giác như đã mấy đời.
Khi ngửi thấy mùi sách mọt quen thuộc, lòng ta chợt bình yên lại, dường như nhiều năm gian khổ trắc trở như vậy chỉ là một cơn ác mộng. Bây giờ ta tỉnh dậy từ cơn mơ u ám này, trở lại nơi ta thuộc về.
Mạnh Tự nói không sai, chúng ta đâm rễ vào trong kinh thư phần phật, khi tín ngưỡng cuộc đời sụp đổ, nơi này là chỗ chữa lành sau cùng của chúng ta.
Con người luôn cần phải tìm chút chuyện để làm vì bản thân, để đối đầu với sự hư vô của vận mệnh.
Cô cô biết rõ điểm này: Không làm việc, sớm muộn cũng tàn phế.
Nói từ góc độ này, thực ra cô hiểu ta hơn thím nhiều.
Bởi vì ta đã từng giống như cô khi còn trẻ, hăng hái nhiệt huyết, tài hoa hơn người, tùy hứng làm bậy. Dù là bị nam nhân giày vò đến sức cùng lực kiệt, bản năng vẫn sẽ nắm chặt cán bút.
"Không đúng." Thượng Quan Lan đột nhiên đặt đồ ăn vặt trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ ngươi là Hoàng hậu, đồng liêu trong Sử quán Lạc Dương nhìn thấy ngươi còn không sợ phát ngất ư?"
Ta lắc đầu: "Sao có thể? Bọn họ đều bình tĩnh cực kỳ. Làm nghề Sử quan chúng ta quan trọng nhất chính là tĩnh tâm, Thái Sơn đổ trước mặt mà không đổi sắc."
Tiểu Lan còn lâu mới thèm uống bát "súp gà" này, thẳng thừng dứt khoát phỉ nhổ: "Mọt sách đều như vậy cả."
***
Ở Lạc Dương một mạch nửa năm. Khi đi tha thướt cành dương, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi¹. Hàng ngày cô cô mang ta đến Sử quán Lạc Dương làm việc. Thoạt đầu là chép sách luyện chữ, về sau ta dần dần lấy lại trình độ nghiệp vụ, cô bắt đầu để cho ta chỉnh sửa ghi chép của các huyện.
(1) Trích bài thơ "Thái vi 6" của Khổng Tử (Bản dịch của Nguyễn Văn Thọ)
Ta rất thích công việc này.
Thường ngày ghi sử, luôn là nghiên cứu những câu chuyện đế vương tướng lĩnh, công hầu tử tước. Ghi chép của huyện lại là ghi chép cuộc sống của người bình thường nhiều hơn, tràn ngập lửa khói yên bình.
Ngày nghỉ, cô cô sẽ mang ta đi vùng ngoại ô du ngoạn, ghé tìm phong cảnh các nơi, cũng biên soạn thành tập.
Cô giở bản thảo mình góp nhặt cho ta xem, một xấp thật dày, thoang thoảng mùi mực cũ, trên bìa viết một tiêu đề tùy ý: Ghi chép phong cảnh Lạc Dương.
Cô nói với ta: "Nếu con thích thì có thể tự viết một bản. Hoàng đế mới đưa cho con giấy mới cống năm nay từ trong cung đến, cũng nên nghĩ cách dùng hết. Mặc dù con người thối nát, nhưng đồ tặng lại là vô tội, không thể lãng phí."
Cô bảo tỳ nữ mang những vật ngự ban mới đến này ra. Ta vươn hai ngón tay vê giấy tuyên trắng tinh, thật lòng nói: "Giấy này đúng là tốt."
Cô cô cũng cảm thấy giấy này không tệ, nhưng tính cách cô kiêu ngạo, chỉ lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Nếu không phải nể mặt cháu gái, bà đây còn lâu mới thèm ân huệ của tên chó chết này."
Về thái độ đối với Lý Tư Diễm, lập trường của cô cô ta kiên định hơn thím nhiều. Bất luận nghe người ngoài tâng bốc điểm tốt và chân tình của Hoàng đế đối với ta như thế nào, cô chỉ cười khẩy nói: "Đáng đời hắn. Ai bảo hắn hành hạ Anh Tử thành như vậy? Phúc phận này cho ngươi, ngươi có muốn không?"
Quả thực, căn bản không có mấy ai dám muốn cái phúc phận này, cũng căn bản không có mấy ai dám chọc cô cô ta rước xui xẻo.
May cho Lý Tư Diễm là gặp phải ta, tính cách miễn cưỡng được coi là mềm yếu, nếu năm đó hắn gặp phải cô cô ta... Có lẽ hắn đã không còn trên thế giới tươi đẹp này nữa rồi. Dù sao cô cô ta điên lên, ông trời cũng không gánh được.
Châm ngôn nói rất hay: Nồi nào úp vung nấy, điên khùng thì phải để điên khùng điên hơn trị.
Rút kinh nghiệm xương máu, ta thua ở chỗ không đủ điên.
Nhưng mà bây giờ ta không muốn nghĩ những chuyện bực mình này nữa, cười cười, đổi chủ đề: "Cô cô còn chưa gặp Hòa Hi phải không, chi bằng qua mấy hôm nữa cùng con đi xem con bé chọn đồ vật đoán tương lai đi."
Cô cô thoáng giật mình: "A, cũng phải. Con đến đây lâu như vậy rồi, chưa một lần quay về thăm tiểu Công chúa... Hoàng đế cũng nhịn được?"
Ta rất là tự tin: "Chỉ cần con sống, bất luận con làm gì hắn cũng nhịn được."
Trong thời gian hơn nửa năm nay, Lý Tư Diễm thường xuyên chạy tới Lạc Dương thăm ta. Lúc tâm trạng ta tốt sẽ gặp hắn một lần, có đôi khi ta không muốn gặp hắn, hắn chỉ có thể tội nghiệp theo gót thị vệ của hắn nằm sấp ở bờ tường nhìn ta vài lần.
Nhưng sự lãnh đạm của ta không hề dập tắt nhiệt tình của hắn. Hắn vẫn kiên trì chạy tới Lạc Dương. Dù ta không để ý đến hắn, hắn ở gần ta một chút cũng tốt rồi.
Thời gian đó, hắn cũng từng muốn ôm con gái tới cho ta xem. Chỉ là lộ trình dài như vậy, đối với một em bé như Hòa Hi mà nói quả thực rất khó chịu nổi. Dù trên xe ngựa trải đệm dày, tiểu nha đầu vẫn không thể quen với khí hậu.
Cha con bé hồi nhỏ màn trời chiếu đất, cuộc sống gian nan, cho nên một khi có con gái, chỉ luôn muốn mang thứ tốt nhất trên thế gian đến cho con bé. Ăn thì sàng lọc kỹ càng, nguyên liệu ngàn vàng khó có được; ngủ thì mềm nhẹ như mây, giường đệm của trẻ con thích nhất. Nói ngắn gọn, con gái nhỏ của ta sinh ra phải lùi về vạch đích.
Nhưng nhược điểm của việc làm như vậy là hắn vô tình nuôi tiểu nha đầu thành yếu ớt mong manh, kén ăn chọn giường, căn bản không chịu nổi mấy canh giờ tàu xe mệt mỏi.
Không có cách nào chăm sóc tốt cho cảm xúc của khuê nữ hắn, hắn chỉ đành tiếc nuối từ bỏ, đổi thành thuê một đống họa sĩ cung đình, cách mấy ngày vẽ một bức chân dung của con gái mang đến Lạc Dương cho ta xem.
Kỹ thuật vẽ tranh chân dung không đồng đều. Thông thường, vẽ tương đối tốt đều xuất từ tay họa sĩ cung đình, vẽ tương đối tạm được thì đều là cha ruột nữ nhi chấp bút.
Ta nhìn xấp chân dung trẻ con kia, không nhịn được thở dài.
Con người Lý Tư Diễm này rất cực đoan, làm việc không có nguyên tắc ranh giới gì, cay nghiệt lên thì thủ đoạn có thể tàn nhẫn đến không thể tưởng tượng nổi. Nhưng một khi đối tốt với ai đó lại sẽ răm rắp nghe lời, muốn trăng trên trời cũng hái cho được.
Song, suy cho cùng, loại phương pháp giáo dục này không lành mạnh.
Trong quá trình trưởng thành không có tấm gương ưu tú, dẫn đến Lý Tư Diễm hoàn toàn không biết nuôi con.
Chỉ cho con bé cái ăn cái mặc tốt nhất thì có là gì? Chiêng trống, cỗ bàn, sao đủ quý? Thẩm gia chúng ta chưa bao giờ tôn thờ lời bậy bạ nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái gì đó. Đối xử với con trai con gái bình đẳng như nhau, đặt giới tính sang một bên, trước tiên phải coi chúng là một người kiện toàn để bồi dưỡng.
Nuôi dưỡng niềm vui của con gái thì có thể để cho hắn, nhưng dạy bảo con gái vẫn phải để đích thân ta.
Suy cho cùng, Lý Tư Diễm đã dự liệu đúng một việc, ta đã sinh ra Hòa Hi thì không thể nào hoàn toàn vứt con bé cho cha nó.
Thẩm gia chúng ta có một loại theo đuổi gần như cố chấp với giáo dục thế hệ sau. Đây là ngọn nguồn gìn giữ thanh lưu thế gia của nhà chúng ta trường thịnh không suy, cũng là lý do khiến ta không cách nào nhẫn tâm vứt bỏ con gái.
Cha con bé khốn kiếp, nhưng con gái của ta lại vô tội.
***
Rét đậm tháng chạp, mấy ngày trước khi Hòa Hi chọn đồ vật đoán tương lai, Lý Tư Diễm đích thân chạy tới Lạc Dương đón ta. Lúc hắn đạp lên tuyết mới vào cửa, ta đang ngồi trong sân đình Sử quán Lạc Dương đánh cờ cùng đồng nghiệp.
Đồng nghiệp này nhỏ hơn ta hai tuổi, năm nay mới tới làm ở Sử quán. Quan hệ đồng nghiệp vẫn chưa thân quen, cho nên không ai nói cho hắn biết thân phận của ta, hắn chỉ coi ta là biên soạn bình thường.
Đám người Sử quán phần lớn tẩm ngẩm tầm ngầm và vô tình. Ai nấy làm việc như cái máy viết chữ. Hắn bắt chuyện khắp nơi lại nhiều lần trắc trở, cuối cùng toàn bộ Sử quán chỉ có ta bằng lòng đáp lại hắn, cho nên... hai chúng ta cứ thế mà trở thành đồng bọn nghệ thuật cờ vây.
Tuyết trên cành mai trước đình tí tách rơi xuống, đúng lúc ta đi nhầm một nước, định đi lại, tay đối phương đè móng vuốt nôn nóng của ta: "Không được, có chơi có chịu, đưa tiền đây!"
"Đưa thì đưa!"
Ta hậm hực móc ra năm đồng tiền ném cho hắn, lúc này hắn mới hài lòng buông tay ta ra.
Chỉ có điều, lúc tay hắn chạm đến tay áo ta, ta cảm giác rõ ràng sau lưng ớn lạnh như có một ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào mình vậy.
Loại cảm giác này hết sức quen thuộc, tay cầm cờ của ta hơi run.
Văn lại hỏi ta: "Sao vậy tỷ? Bị thua không vui?"
Ta lắc đầu: "Tốt nhất ngươi đánh nhanh lên, không thì có người sắp đến đánh ngươi đấy."
Văn lại ngơ ngác: "Tỷ nói cái gì?"
Ta đẩy hắn về phòng chính của Sử quán: "Thằng nhóc thối này sao lại lắm điều vậy, mau quay về cho ta."
Sau khi đuổi hắn đi, ta nhìn xung quanh một phen, thản nhiên nói: "Ngươi ra đi."
Bóng đen lóe lên, Lý Tư Diễm từ đầu tường nhảy xuống, cẩn trọng đứng trước mặt ta, bờ môi mím chặt.
Ta thấy bộ dạng cô vợ nhỏ này của hắn, quả thực giận mà không chỗ phát tiết: "Ngươi làm cái gì vậy? Đường đường là vua một nước, cửa chính không đi, chỉ biết nằm sấp ở đầu tường. Làm sao? Lại định phát bệnh? Muốn xử lý bạn cờ của ta một trận?"
Lý Tư Diễm vốn thấy ta tùy tiện để người khác chạm vào, khắp người tỏa ra lòng oán ghét, đột nhiên bị ta trách móc xối xả, hắn lập tức ỉu xìu xuống.
Hắn nào dám động vào đồng nghiệp của ta? Một khi làm không gọn gàng bị ta biết được, chắc chắn ta phải cau mặt với hắn nửa năm, một năm, hắn lỗ nặng.
Thế là, hắn thử thăm dò kéo tay ta, lấy lòng nói: "Ai bảo trẫm muốn động vào hắn? Trẫm thấy hắn lanh lợi, muốn ban thưởng chút cho hắn mà."
Ta lườm một cái trong lòng, hừ, bà đây tin ngươi cái con khỉ!
Khỏi cần phải nói ánh mắt uất nghẹn lặng lẽ vừa rồi ta quen thuộc cỡ nào.
Lúc hai người chúng ta nói chuyện, Văn lại Sử quán bị ta đẩy về kia không hiểu sao quay lại, thấy bên cạnh ta có một nam nhân đang đứng, Văn lại kia thốt ra một tiếng "ô", gãi đầu nói: "Tỷ, đây là... phu quân của tỷ? Tỷ thành hôn rồi?"
Lý Tư Diễm chưa kịp mở miệng, ta đã lạnh lùng tranh trả lời: "Ta không phải phu nhân của hắn, ta là ân công của hắn."
"À à, ân công." Văn lại gật gật đầu cái hiểu cái không.
"Ta còn tưởng tỷ thành thân rồi nữa chứ, làm ta giật cả mình, ha ha ha ha ha."
Sau giây phút xấu hổ, Văn lại tươi cười chân thành, điên cuồng vỗ vai ta.
Khuôn mặt Lý Tư Diễm lập tức trở nên âm u.
Con cún ngốc này không hề hay biết, vui vẻ nói: "Vốn là ta muốn giới thiệu mấy người tài tuấn nhà thân thích cho tỷ, thấy có người đàn ông đứng bên cạnh tỷ, suýt nữa tưởng là không được rồi, ha ha ha ha ha ha."
Khuôn mặt Lý Tư Diễm lại đen thui.
Ta trừng hắn một cái mang tính cảnh cáo.
Hắn tức đến lồng ngực phập phồng, răm hàm cắn chặt, nhưng ngại tư thế che chở con của ta, vẫn là không dám nổi giận.
Ta trông thấy hắn đã tức đến sắp không kiềm chế được, vội vàng đuổi Văn lại kia đi: "Ngươi mau trốn đi! Ta thành thân rồi, chỉ là bây giờ ly hôn thôi."
Hay cho câu ly hôn. Lý Tư Diễm nhìn ta không dám tin, màu máu trên môi rút cạn.
Hắn không ngờ rằng ta thà mang tiếng là một phụ nữ ly hôn cũng không muốn thừa nhận trước mặt người khác mình là thê tử của hắn.
Ta lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng quay người rời đi, chỉ để lại một mình hắn bàng hoàng bất lực đứng trong làn tuyết dày.
***
Ta nghe Hổ Dược Nhi nói, Hoàng đế một lần nữa bị thái độ lạnh lùng của ta làm tổn thương cõi lòng, nhưng hắn lại không dám tức giận với ta, chỉ có thể một mình trốn trong Tử Thần điện uống rượu giải sầu, hết vò này đến vò khác. Uống đến mức trong mắt phủ kín tia máu, say như chết, tình thâm nghĩa nặng, ôm gối gào khóc.
Ôm gối khóc? Tình tiết này quen quen.
Ta híp mắt: "Là hắn bảo ngươi đến nói với ta như vậy? Tham khảo đoạn nào trong thoại bản hả?"
Hổ Dược Nhi không ngờ đầu óc ta hôm nay nhanh nhạy như vậy, nhất thời luống cuống, lắp bắp nói: "Đâu có, câu nào của nô tài cũng là thật, bệ hạ người... quả thực uống rất nhiều, lúc này mới..."
Ta uể oải nói: "Đâu phải ta chưa từng thấy dáng vẻ hắn uống rượu. Hắn uống say rồi sẽ không có phản ứng khác, chỉ biết sầm mặt ngồi đó, thỉnh thoảng gọi tên ta."
Hổ Dược Nhi há hốc miệng, không ngờ ta hiểu rõ như vậy.
Ta xoa đầu Hổ Dược Nhi: "Ngươi đi bẩm báo cho hắn đi, ta quay về thăm con gái chứ không phải đến xem hắn biểu diễn. Trông chờ ta sẽ nể mặt con gái thương hại hắn một chút? Hắn nằm mơ."
Hổ Dược Nhi có truyền đạt nguyên văn hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là Lý Tư Diễm không còn thử tỏ vẻ thảm thương với ta nữa. Có lẽ là đã nhận ra ta chẳng ưa cứng ưa mềm, coi hắn như hồng thủy mãnh thú, hắn tuyệt vọng rồi.
Thực không dám giấu giếm, sau khi biết được có thể hắn đã yên phận rồi, ta có cảm giác thoải mái khi báo được thù lớn.
Nửa năm không gặp, Hòa Hi lớn nhanh như một búp măng non. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần dần bầu bĩnh. Ta nhìn chăm chú hồi lâu, bấm bụng chấp nhận sự thật con bé giống cha hơn. Ta ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Thượng Quan Lan còn nói gì mà con gái nảy nở rồi thì sẽ giống ta này nọ lọ chai... Tất cả đều là dối trá. Xấu hổ là vậy mà ta còn tin tưởng, đau lòng quá.
Nhũ mẫu thấy thần thái ta buồn bực, hoàn toàn không thấy niềm vui sướng của máu mủ ruột thịt, thấp thỏm nói: "Nương nương cảm thấy có gì không ổn ạ?"
Ta lắc đầu: "Không có, các ngươi chăm sóc rất tốt."
Ta ngượng nghịu bế khuê nữ bụ bẫm, lầm bầm nói: "Con nặng thật đấy."
"Hì hì, mẹ con đã tìm xong thầy cho con rồi." Ta lộ ra một nụ cười xấu xa với tiểu nha đầu đang tò mò nhìn ta chăm chú: "Ngày lành của con sắp tới rồi."
***
Con đầu lòng của Hoàng đế chọn đồ vật đoán tương lai, vì vậy Lễ bộ gia tăng mười hai vạn phần nhiệt tình, gắng đạt tới mức sang trọng và tối giản, không được xảy ra sự cố, thuận lợi dẫn dắt tiểu Công chúa cầm lên bút cát tường may mắn nhất, để Hoàng đế Hoàng hậu, văn võ bá quan vui vẻ một phen.
Nhưng Hòa Hi không hổ là khuê nữ của Lý Tư Diễm và ta. Từ nhỏ tiểu nha đầu đã phản nghịch cực kỳ, kế thừa hoàn hảo tinh thần hổ báo của ta và tinh thần thất đức của cha nó.
Hôm đó chọn đồ vật đoán tương lai, mấy trăm đôi mắt của quý nhân nhìn chằm chằm. Hòa Hi mặc áo bông đỏ rực rỡ lấp lánh. Lễ quan đi đến gần con bé, cung kính dọn lên các loại vật dụng thường ngày như bát đũa, bút mực, hộp kim khâu, son phấn bột nước. Những vật khác đều trụi lủi, chỉ có bút mực mạ lớp vàng bên ngoài, như hạc giữa bầy gà trong một đống đồ vật.
Chúng thần thi nhau thầm mắng Lễ bộ gian manh, thủ đoạn bợ đít này quá là mẹ nó trắng trợn thô thiển.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hòa Hi sẽ không chút do dự cầm bút mực kia, nhưng không ngờ tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn Lễ quan một chút, ra tay nhanh nhẹn gọn gàng, giật một phát quan ấn đeo bên hông ông ta xuống.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Hòa Hi cầm lấy quan ấn, vẻ mặt hớn hở, há miệng định gặm.
Lễ quan kinh hãi, mồ hôi đầy đầu đẩy tay nhỏ của con bé ra: "Ui da, Công chúa, cái này không thể cầm!"
Nữ tử chọn đồ vật đoán tương lai là trên bàn không được có những vật của nam tử như con dấu, quả cân. Vừa rồi Hòa Hi bắt lấy quan ấn của Lễ quan, rất có tướng phá nhà.
Ta không nhịn được bật cười, không hổ là khuê nữ của ta!
Năm đó ta chọn đồ vật đoán tương lai cũng không ngoan ngoãn cầm bút mực trong nhà chuẩn bị, mà là túm lấy râu của gia gia ta, khiến ông cụ đau đến nhe răng trợn mắt.
Không biết năm đó Lý Tư Diễm cầm vật gì... À không, chắc là hắn chưa từng chọn đồ vật đoán tương lai.
Hắn đang đứng bên cạnh ta, ánh mắt ôn hòa nhìn ta và cô nhóc trên bục. Đột nhiên, hình như hắn hạ quyết định gì, nhỏ giọng giao phó Khánh Phúc bên cạnh.
Khánh Phúc cúi đầu nghe lệnh, có điều nghe được một nửa, trên mặt già đã hiện ra một vẻ có thể nói là khiếp sợ.
"Bệ... bệ hạ."
Đây là lần đầu tiên ông ta lộ vẻ chần chừ với mệnh lệnh của Lý Tư Diễm.
Ánh mắt sắc bén của Lý Tư Diễm quét qua: "Đi ngay bây giờ."
***
Ta cũng không chú ý tới Khánh Phúc lặng lẽ rời đi. Lúc này tiếng người huyên náo, ta đang nói chuyện với Ngụy Uyển Nhi.
Ta đã lâu không hỏi chuyện trong cung, trò chuyện một lúc mới biết được sau khi Hoàng hậu đi, trọng trách quản lý lục cung lại rơi vào đầu nàng.
Trước đó lúc ta đang ở cữ, Lý Tư Diễm từng đề cập với ta hắn đang suy nghĩ có nên giải tán lục cung hay không, để các nàng ai về nhà nấy.
Kết quả phong thanh vừa lọt ra, mười nữ nhân nhao nhao quỳ xuống trước mặt ta, khóc đến chết đi sống lại, xin ta đừng giải tán các nàng.
Ta cẩn thận nghe lý do các nàng đưa ra, lại không khỏi thở dài.
Các nàng nói trên người mình không có gì đáng giá, duy chỉ có gia thế hiển hách mà thôi. Nếu cứ tự dưng quay về nhà như vậy, trong nhà nào còn có đất dung thân? Chi bằng cứ ở trong cung như thế, còn có thể an ủi lẫn nhau.
Vương Phù Nương khóc to nhất, nước mắt nước mũi dính đầy người ta, nói nàng chỉ là con thứ dòng bên của Vương thị, vốn là thay tỷ tỷ dòng chính tiến cung. Trong cung còn có thể có đường sống, quay về đường Hà Đông, dù sao cũng là được gia tộc nuôi hoặc là gả cho một nam nhân chẳng ra gì thôi.
Tâm trạng ta trong thời gian ở cữ không được ổn định, thấy nàng như cành lê đẫm mưa xuân, bản thân cũng không kìm được cay mũi. Thế là ta gọi Hoàng đế đến, nói cho hắn biết: Ban đầu là tự ngươi muốn nạp người, đã nạp rồi thì nên chịu trách nhiệm đến cùng.
Lý Tư Diễm bị ta giáo huấn xị mặt rời đi. Hôm sau, hậu cung trở về nguyên trạng, cung quyền được giao cho Ngụy Uyển Nhi. Hắn chỉ phụ trách mỗi tháng phát tiền đúng hạn, tất cả ăn uống ngủ nghỉ của hậu cung đều do Ngụy Uyển Nhi phụ trách.
Để giảm bớt gánh nặng quản lý, Ngụy Uyển Nhi lanh trí trao trả mấy hậu phi bằng lòng rời cung. Hiện giờ trong hậu cung chỉ chừng hơn mười người mà thôi, cùng Hoàng đế sống cuộc sống bình lặng như nước của hàng xóm láng giềng.
Lúc đang trò chuyện, Khánh Phúc quay lại từ sau rèm, dâng lên một chiếc hộp cổ xưa cho Hoàng đế.
Ông ta giơ tay nhấc chân cực kỳ cẩn thận, đôi mắt già nua dè dặt liếc nhìn xung quanh giống như nâng trong tay bảo vật quý giá gì vậy.
Ta chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục bắt chuyện với Ngụy Uyển Nhi, chợt nghe nàng hít sâu một hơi, kéo tay áo ta nói: "Hoàng hậu nương nương, người xem bệ hạ ngài ấy..."
Ta quay đầu lại nhìn, tức khắc cũng sửng sốt.
Chỉ thấy Lý Tư Diễm mở cái hộp kia, lấy ra một Ngọc tỷ nặng trịch, nhét vào trong tay Hòa Hi.
Ngọc tỷ kia khắc văn rồng, chất lượng cao cấp. Ta nhận ra được, đây chẳng phải là Ngọc tỷ truyền quốc chỉ có tiết khánh trọng đại Lý Tư Diễm mới lấy ra đóng dấu sao?
Trong quần thần cũng có người nhận ra Ngọc tỷ kia, cả đám người xôn xao.
Hắn đưa Ngọc tỷ cho Hòa Hi ngay trước mặt bách quan làm gì!
Ta đứng bật dậy, bước nhanh lên phía trước, một tay bế Hòa Hi đang cố gắng gặm đầu rồng một miếng, thuận tiện cướp Ngọc tỷ dính nước bọt về, nhét lại cho Lý Tư Diễm, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi phát điên cái gì thế! Thứ này há lại có thể cho con bé chơi? Nếu không cẩn thận rơi, ngươi muốn khiến nó mang tiếng xấu sao!"
Lý Tư Diễm cười vui vẻ: "Dù sao sớm muộn cũng phải cho con bé, sớm hơn chút cũng được."
Ta ôm Hòa Hi, bỗng nhiên sững sờ.
Hắn đứng dậy, thành thạo ôm con gái vào lòng, cất cao giọng nói: "Có một chuyện cần nhân cơ hội tuyên bố với các khanh. Từ hôm nay trở đi, Lang Gia công chúa Lý Hòa Hi chính là Hoàng thái nữ quốc triều. Chiếu thư đã giao cho Trung Thư Tỉnh soạn thảo, chọn ngày chính thức cử hành đại điển sắc phong."
Hắn nói cái gì? Sắc phong Hòa Hi thành Hoàng thái nữ? Hoàng thái nữ là danh hiệu gì? Là ý mà ta hiểu đó sao?
Huyệt thái dương giật lên thình thịch, ta không đứng vững, ngã ngồi xuống ghế son.
Điên rồi, chắc chắn là hắn điên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.