Chương trước
Chương sau
Ngày hôm đó, Lý Tư Diễm tắt đèn đi ngủ sớm, bởi vì ngày mai lúc trời chưa sáng hắn phải về cung một chuyến, rồi xuất phát từ trong cung đi tới khu đất tế trời, tế trời xong sẽ dẫn văn võ trong triều chính thức lên đường đến Thái Sơn.
Ta nhẩm tính toàn bộ hành trình này ít nhất cũng phải mất một ngày. Lý Tư Diễm gật đầu nói phải, cũng bảo ta cho nên hắn dự định để ta ở lại Phù Dung Uyển trước, chờ hắn làm xong việc rồi lại mang ta đi.
Đương nhiên ta không có ý kiến.
Lý Tư Diễm dẫn đội ngũ về cung, ta ở trong vườn nhìn Kim Liên Kim Liễu thu dọn đồ đạc giúp ta. Tiểu Kim Liên vụng về, lúc thu dọn đến hộp trang sức của ta cầm không chắc, thư từ ta cất giấu rơi ra từ trong ngăn kéo nhỏ. Con ngươi ta co rụt lại, to tiếng nói: "Không được động vào!"
Tiểu Kim Liên giật mình khiến tay đang nhặt đồ giúp ta run lên một cái, luống cuống nhìn ta: "Nương nương?"
Tim ta đập thình thịch, trông thấy lộ dẫn lộ ra một góc dưới đất, cả giận nói với Tiểu Kim Liên: "Tại sao lúc nào muội cũng chân tay vụng về như thế! Đi gọi Huệ Nguyệt đến!"
Tiểu Kim Liên nước mắt vòng quanh, cúi đầu đi ra.
Ta thấy bóng lưng nàng đi xa, hít một hơi thật sâu, tay run rẩy nhặt lộ dẫn và thư từ lên, nhét hết vào trong hộp trang sức. Một giây sau, Huệ Nguyệt đi đến, thi lễ với ta một cái: "Kim Liên còn nhỏ tuổi, khó tránh tay chân hơi vụng về. Mong nương nương rộng lòng tha thứ, nô tỳ tự sẽ trách phạt nàng."
Ta lấy lại bình tĩnh nói: "Trách phạt thì miễn đi. Sau này chớ để nàng động vào hộp trang sức này của ta nữa. Châu ngọc trâm vòng thì ta không để ý, nhưng thư của người nhà và bằng hữu ta đều ở bên trong, không thể để nàng động linh tinh."
Huệ Nguyệt chưa phát giác điều dị thường, gật đầu đáp ứng.
Sáng sớm chịu kinh hãi lớn như vậy, cho đến ban đêm tâm trạng ta vẫn không yên. Huệ Nguyệt chuẩn bị xong giúp ta xe ngựa thoải mái, cất hộp trang sức của ta vào trong tủ nhỏ, ta mới thoáng yên tâm.
Đội ngũ đi Thái Sơn bao gồm Hoàng đế, bách quan và nhân viên theo hầu. Lực lượng hùng hậu có mấy ngàn người, đội ngũ trông không thấy cuối, như một con rắn dài chầm chậm đi trên quan đạo.
Xe ngựa của ta ở đội ngũ phía sau, xen lẫn trong đám nha hoàn thị nữ. Lý Tư Diễm có phần bất mãn vì việc này, nhưng Lễ quan cố chấp như thế, hắn cũng không có cách gì.
Đúng vậy, Lễ quan là người chỉ huy và linh hồn của nghi thức phong thiện. Lý Tư Diễm có ngang ngược nữa cũng không muốn bức bách bọn họ trong lúc mấu chốt này, đành phải thỏa hiệp.
Ngược lại ta cảm thấy chỗ này rất tốt, tiến có thể công lui có thể thủ, còn có thể tâm sự cùng nha hoàn các phủ, vui vẻ như thần tiên.
Nhưng chẳng mấy chốc ta đã cảm thấy chán. Đường dài đằng đẵng, thuyền xe mệt mỏi. Sức khỏe ta không tốt, dễ bị chóng mặt, cho nên ở trên xe ngựa không đọc được sách cũng không viết được chữ. Chỉ có thể tìm người nói chuyện phiếm giải buồn, nhưng đội ngũ là cố định, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy tiểu nha đầu như vậy, trò chuyện nhiều cũng chỉ còn lại im lặng.
Thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại ở chợ thành trấn hai ngày, bổ sung các loại tiếp tế. Nhưng Lý Tư Diễm không cho phép ta đi lung tung, cho nên thường là hắn ra ngoài xã giao, một mình ta quanh quẩn trong phòng.
Cuộc sống này còn thê thảm hơn lúc ấy ở Tử Thần điện.
"Đến đâu rồi?" Đây là câu hỏi ta hỏi nhiều nhất sau khi lên đường.
Mỗi khi ta hỏi vị trí, Lý Tư Diễm đều sẽ lấy ra một tấm địa đồ tinh xảo, dùng thẻ nhỏ chỉ vị trí hiện tại của chúng ta. Trong nửa tháng, ta thấy cái thẻ chữ này chậm chạp di chuyển về phía đông, rồi lại di chuyển về phía đông, cuối cùng đến dưới chân núi Thái Sơn với tốc độ rùa bò.
"Ngươi mau làm xong cái phong thiện này đi! Còn lề mề nữa là ta chết đấy."
Ngày thứ hai ở dưới chân núi Thái Sơn, ta không thể nhịn được nữa, lớn tiếng phàn nàn.
Đây là một gian lầu nhỏ tao nhã. Tất cả đồ dùng bày biện đều là khiêng tới từ Trường An xa xôi ngàn dặm, ngoại trừ cái giường này... Cái giường yếu ớt trong trắng này chịu đựng quá nhiều thứ nó không có sức chịu đựng, phát ra tiếng kẽo kẹt kháng nghị.
Trong không khí lơ lửng một loại mùi nào đó không tả được. Giường đệm cũng bừa bộn quấn vào nhau. Nằm trên bàn là một vật trong suốt màu trắng khả nghi... Mù cũng biết chỗ này xảy ra chuyện gì.
Hôm nay hắn nhiệt tình nóng vội lạ thường. Nào là thương hương tiếc ngọc, nào là dịu dàng cẩn thận, tất cả bị ném đi nước Phù Tang. Thường ngày còn biết lên mấy món khai vị trước, kích thích vị giác của ta rồi mới vào bàn tiệc. Hôm nay không biết làm sao, vừa bắt đầu đã thồn vào miệng ta một chầu cá thịt.
Ta bị làm đến như chui ra từ trong lò lửa. Giữa chừng hắn còn bế ta lên một chốc, đi một vòng trong phòng, vừa đi vừa nói mấy lời thô tục bên tai ta. Bậy đến mức tiểu nương tử chuyên buôn da bán thịt nghe còn đến nỗi tái mặt. Ta nào có từng nghe mấy thứ dơ bẩn kiểu này, bị hắn nói đến đỏ bừng cả mặt, xấu hổ giận dữ muốn chết. Hắn lại cực kỳ hưng phấn, xong một lần lại còn thêm mẹ nó một lần nữa.
Nghiệp chướng, quá là nghiệp chướng. Ta không chỉ say xe đến chết đi sống lại, còn bị hắn lật qua lật lại bánh nướng áp chảo, đã khó chó cắn thêm.
Lý Tư Diễm an ủi ta: "Thời gian về không gấp gáp như vậy nữa, trẫm có thể dẫn nàng thong thả đi dạo trở về. Chẳng phải nàng thích nhất ngắm cảnh làm thơ sao? Trẫm chuẩn bị cho nàng mấy tảng đá lớn, nàng muốn biết bao nhiêu thì viết..."
Eo già vừa mỏi vừa đau, ta nhìn tên đầu sỏ này là bực, mệt mỏi trở mình.
Hắn tự chỉnh trang lại mình, mặc quần áo trong rồi tội nghiệp đi đến bên giường ta, cúi người xuống, đưa tay vén sợi tóc dính trên gò má ta, thăm dò gọi ta: "Anh Anh?"
Hắn thấy ta vẫn không có phản ứng, cúi đầu hôn lên má ta một cái, trong giọng nói mang theo sự lấy lòng và chờ mong nhỏ bé:
"Trẫm phải lên núi rồi, nàng ở đây hai ngày trước, chờ trẫm đuổi đám Lễ quan kia đi rồi trẫm..."
Ta vươn tay đẩy mặt chó của hắn ra. Lý Tư Diễm không phòng bị, ngã ngồi về đằng sau. Ta giùng giằng bò dậy, thò ra một cánh tay trắng nõn từ trong chăn, cầm đai lưng và khăn của hắn "chào hỏi" về phía cái mặt hắn: "Ngươi mau đi đi! Cứ như ta muốn giữ ngươi lắm vậy!"
"Được được được. Hôm nay nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi xử lý chuyện khác trước."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt người này vẫn không thành thật men xuống chỗ chăn bị trượt xuống... Ta lập tức quấn chặt mình, trừng hắn: "Ngươi nhìn đi đâu đấy! Dê xồm!"
Cẩu Hoàng đế ngoan ngoãn nhìn đi chỗ khác, buộc lại đai lưng rồi lưu luyến hôn ta hai cái, lúc này mới bịn rịn rời đi.
Sau khi hắn đi, ta hùng hùng hổ hổ gọi Huệ Nguyệt chuẩn bị nước cho ta, nhân tiện lau chất lỏng kỳ quái trên người đi.
Gần đây tên này xuống miệng ngày càng ác, không biết còn tưởng rằng hắn đánh ta một trận tàn nhẫn nữa kìa.
Vất vả tự mình lau rửa sạch sẽ, ta mặc y phục xong dựa nghiêng trên giường.
Ý Đắc đi vào đưa cho ta trái cây bù nước, đều là sơn trà, có một màu vàng kim óng ả, dưới đáy lót băng. Ta ăn một quả, vào miệng chua ngọt, mùi vị vô cùng ngon.
Hầy... Cái khác tạm không bàn, chí ít về chất lượng cuộc sống, Lý Tư Diễm quả thật chưa từng bạc đãi ta.
Ta đưa cho Ý Đắc một quả sơn trà: "Đệ cũng ăn một ít đi."
Nó nhỏ giọng nói cảm ơn ta, bỏ vào miệng từ từ nhai nuốt.
"Bệ hạ vừa mới đi rồi, mang đi hơn nửa thị vệ và nội thị. Hai ngày này chỉ có các cung nữ tỷ tỷ chăm sóc nương nương." Nó nói: "Nhưng mà nương nương yên tâm đi, bệ hạ để lại hết thị vệ điện tiền đắc lực nhất cho nương nương."
Ta nhìn xuống dưới lầu một cái, đám thị vệ ba bước một trạm gác, năm bước một đồn canh, bao vây cái sân nhỏ này như thùng sắt.
Ta nhìn mặt bọn họ, à, tất cả đều là người quen cũ hàng ngày đứng giác trước Tử Thần điện.
"Có cần phải trông coi ta chặt chẽ đến vậy không?" Ta rầu rĩ không vui.
Ý Đắc lắc đầu: "Huệ Nguyệt tỷ tỷ bảo bên ngoài đều nói nương nương rất được thánh sủng, rất nhiều kẻ xấu muốn dùng nương nương để sách nhiễu, cho nên phải bảo vệ chặt chẽ mới được."
Ta nghĩ lại thấy cũng đúng. Lý Tư Diễm kết nhiều kẻ thù như vậy, khó tránh có kẻ nào không có mắt động lên đầu bà đây.
Sau khi ăn trưa xong, ta ngủ gà ngủ gật, mê man nằm mơ. Mơ thấy hai quân giao chiến, chiêng trống rền vang. Lúc đang buồn bực làm sao lại đánh nhau rồi thì đám người Ý Đắc, Huệ Nguyệt, Tiểu Kim Liên cuống cuồng phá cửa mà vào, tận mấy đôi tay đồng thời lay ta tỉnh, choe chóe kêu lên: "Nương nương mau dậy đi! Có một đám giặc xông đến đây rồi!"
"Cái gì?" Nhất thời ta không kịp phản ứng.
Huệ Nguyệt tức tốc mặc váy cho ta, giọng nói cũng đang run rẩy: "Bọn họ người đông thế mạnh, tiến lùi có tổ chức. Đội trưởng Ngô nói có thể là tư binh của phe tiên Thái tử để lại... Họ sợ không chống đỡ được, bảo chúng ta thúc ngựa chạy về nơi đại quân đóng quân trước."
Tiên Thái tử! Lại là tiên Thái tử. Dây thần kinh huyệt Thái Dương ta giật lên thình thịch. Lý Tư Diễm tiêu diệt loạn đảng kiểu gì thế! Một đám người đông như vậy lẳng lặng tới dưới mí mắt, kết quả lại là ta xui xẻo!
Ta hỏi nàng: "Hoàng đế đâu?"
"Nương nương đừng hỏi nữa. Đám giặc kia xảo quyệt, thấy trọng binh trấn giữ ở cửa núi không dám tiến lên, thế là quay qua nhắm vào nương nương. Nếu như rơi vào trong tay bọn họ, hậu quả khó mà lường được!"
Lúc này Huệ Nguyệt đã giữ chặt ta, liều mạng kéo ra bên ngoài. Ta nhìn phía ngoài cửa sổ, quả thật là một trận quyết chiến hăng say. Đám phản tặc kia còn không thèm che mặt, xem ra là có ý liều chết.
Điều khiến ta càng sợ hãi hơn là chỗ tường viện đang bốc lên một luồng khói đen... Bọn họ muốn phóng hỏa!
"Đi, đi mau lên." Giữ mạng quan trọng! Ta xông ra cửa rồi lại lùi về, một tay đập lên lưng Tiểu Kim Liên lục lọi bốn phía: "Muội còn lề mề cái gì! Đi thôi!"
Tiểu Kim Liên khóc nói: "Nương nương từ bỏ hộp trang sức sao!"
Ta do dự trong chớp mắt, cắn răng vòng trở về. Trong tiếng thúc giục không ngớt của Huệ Nguyệt, ta nhét thư từ và lộ dẫn giả vào một chiếc túi tiền, đeo ở cổ rồi vội vàng kéo nàng xuống lầu.
Lúc đi tới cửa, ở cửa đã bùng lên ngọn lửa dữ dội. Ta ngửi ngửi, một mùi dầu xộc vào mũi. Không phải bọn họ sách nhiễu, là thật sự muốn thiêu chết ta!
Ngoài cửa vang lên tiếng cao giọng cười to: "Báo quân Hoàng Kim đài thượng ý, đề huề Ngọc Long vi quân tử¹. Lý tặc hại chúa công của ông đây, Trương Thái vô năng giết báo thù, chỉ có thể khiến hắn cũng nếm thử mùi vị không sức đổi trời này! Ngô Thanh Phủ, ngày đó ngươi phản bội đầu hàng địch, có nghĩ đến hôm nay hay không?"
(1) Dịch nghĩa: Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết. (Trích bài thơ Nhạn môn thái thú hành của Lý Hạ, bản dịch của Nguyễn Thanh Lộc)
Đội trưởng Ngô gầm lên một tiếng, xách kiếm giao đấu với người kia.
"Trương Thái?" Ta nhẩm cái tên này một lần: "Thủ lĩnh quân Hổ Bôn?"
Cấm quân bổn triều chia ra hai doanh Nam Bắc. Trước đây, gần như toàn bộ cấm quân Bắc nha đứng bên phía Lý Tư Diễm, Nam nha do dự, cho đến khi ép cung, Tể tướng mới dẫn người quy hàng. Trong Lục suất Đông cung², phần lớn phân bố ở khắp nơi Trường An, về sau lần lượt bị tiêu diệt. Chỉ có Trương Thái mang quân Võ Bôn và quân Kiêu Kỵ đột phá vòng vây, từ đó không rõ tung tích.
(2) Thân binh do Thái tử trực tiếp nắm giữ.
Huệ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ cẩu tặc kia còn chưa chết!"
Ta cũng tức không chịu được. Thầm nghĩ Lý Tư Diễm đắc tội ngươi đâu có liên quan gì đến ta, chỉ bằng hành động thô bạo này của các ngươi, xứng đáng bị Lý Tư Diễm đánh cho răng rụng đầy đất!
Khói mù cuồn cuộn phủ kín mấy chỗ cửa phòng. Bỗng dưng có một tiếng vang nhỏ, gỗ trên song cửa sổ bị khí nóng hun đến hơi nứt gãy. Ta kinh hãi trong lòng, nói: "Huệ Nguyệt, lửa cháy quá nhanh, chẳng mấy chốc xà nhà sẽ bị thiêu gãy! Đến lúc đó chúng ta đều sẽ chết bên trong!"
"Vậy chúng ta ra ngoài không?" Tiểu Kim Liễu hoang mang lo sợ: "Bên ngoài vẫn đang... Á!"
Nàng đột nhiên hét lên một tiếng. Ta chợt quay đầu, chỉ thấy một thanh phác đao đâm xuyên qua giấy cửa sổ, ngay chính diện nàng.
Đây không phải là điềm tốt gì, đao binh vào phòng, chứng tỏ đã có phản quân phá vỡ phòng tuyến của cấm quân. Bây giờ tùy tiện ra ngoài tương đương với một chữ "chết".
Ta lại nhìn lửa cháy hừng hực, không biết trong lòng nên có cảm tưởng gì. Đúng là ta từng muốn châm một mồi lửa giả chết... nhưng không phải ở chỗ này nha.
Nếu cứ thế mà chết đi thì thật là oan ức quá mà...
Ta chán nản nói với Huệ Nguyệt: "Mạng ta xong rồi..."
"Nương nương chớ có nói như vậy!" Huệ Nguyệt trầm giọng nói: "Nương nương có phúc, là số mệnh gặp được đường sống trong cõi chết, không thể nào đứt ở chỗ này!"
Ta nói: "Sao ta lại nhớ số mệnh ta là cùng đường bí lối? Chẳng lẽ chỗ này còn có đường khác có thể ra ngoài sao?"
Huệ Nguyệt cho ta một ánh mắt kiên định, nhấc chân chạy đến sau cầu thang. Không biết khởi động cơ quan gì, mặt đất dưới bậc thang lại hiện ra một cửa hang bí mật.
Mắt ta trợn đến suýt rớt ra ngoài: "Má ta ơi, thật sự có đường hầm!"
Đường hầm này ẩm thấp vô cùng, đào cũng không sâu, chỉ chốc lát đã đi tới đầu. Lối ra thiết lập trong một cái chuồng ngựa cách đó không xa.
Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu không biết cưỡi ngựa. Huệ Nguyệt lệnh bọn họ tìm một nơi trốn đi. Bản thân nàng thì trở mình lên ngựa, lại kéo ta lên lưng ngựa, động tác vô cùng mau lẹ.
Ta ngơ ngác nói: "Thân thủ ngươi tốt như vậy sao?"
Nàng thản nhiên nói: "Từng luyện."
Nàng không có thời gian giải thích với ta, giục ngựa tiến lên. Sau lưng, Ý Đắc, bọn thị vệ, còn có hai cung nữ khác biết cưỡi ngựa đồng loạt đuổi theo. Mấy người chúng ta như một mũi tên chẻ dọc nhóm phản quân, chạy về phía viện binh.
Bên quan đạo, tinh binh của Hoàng đế và tàn quân của tiên Thái tử chém giết lẫn nhau. Tiểu viện ta ở lại bị nuốt vào biển lửa. Trong không khí ngập ngụa mùi máu và dầu. Khắp nơi đều là cung nữ ôm đầu chạy trốn. Tình tình còn thảm hại hơn so với dự đoán của Huệ Nguyệt. Càng đáng sợ hơn là Trương Thái lúc trước giao đấu cùng đội trưởng Ngô đã chém đội trưởng Ngô gục xuống đất, giờ phút này đang híp đôi mắt điên cuồng, kéo cung nhắm ngay chúng ta.
Đường chạy đến nơi trú đóng của cấm quân như xa ngàn vạn dặm. Truy binh phía sau đuổi theo không bỏ, tên bay loạn lạc. Năm đó Trương Thái là tay cung có tiếng trong quân đội, ra tay không lệch một tên. Cho dù lưu vong bên ngoài ba năm, công lực cũng không giảm chút nào. Trong thời gian mấy mũi tên của hắn, người bên chúng ta dần dần ít đi, chỉ còn Ý Đắc, một cung nữ và hai thị vệ. Đột nhiên, bên tai ta vang lên một tiếng "phập" nhỏ, lại một thị vệ ngã ngựa.
Huệ Nguyệt thấy tình hình không ổn, nhét dây cương vào trong tay ta, nói: "Nương nương chạy về phía trước dọc theo quan đạo này, đừng quay đầu lại." Dứt lời nàng phi người nhảy lên lưng một con ngựa khác, nhặt lên cung tên của thị vệ để lại, ngang nhiên đối xạ với truy binh, dần dần cản được truy binh, kéo ra khoảng cách rất xa với ta.
Ta đã không rảnh thắc mắc nàng học võ nghệ lúc nào, chỉ kéo dây cương liều mạng chạy như bay về phía trước.
Nhưng ngay vào lúc này, một mũi tên đột nhiên đâm vào mông ngựa. Con ngựa bị đau, hí vang một tiếng rồi phát cuồng, chạy lệch hướng về phía rừng sâu.
Trong lòng ta hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, ra sức kéo dây cương, nhưng con ngựa không hề nghe mệnh lệnh của ta. Thái Sơn địa thế hiểm trở, vách núi đá thô rất nhiều, cứ tiếp tục chạy thế này sớm muộn ta...
Còn chưa nghĩ đến hậu quả, cơ thể ta bỗng nhẹ hẫng đi.
Bóng lá cây vùn vụt lướt qua trước mắt, ta cảm giác cơ thể mình đang rơi xuống không ngừng.
Thời khắc sinh tử, ta vô thức ôm chặt cổ ngựa, cả người lẫn ngựa đồng thời ngã xuống vách núi.
***
Một lát sau, ta tỉnh lại từ trong cơn đau nhức dữ dội.
Con ngựa đã không biết tung tích. Ta giãy giụa chầm chậm đứng lên từ một đống lá cây nát. Cánh tay đau như được tháo ra rồi lắp lại.
Dưới vách không nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, chỉ có tiếng gió và chim hót giữa rừng núi. Ta thử gọi vài tiếng Huệ Nguyệt, không ai trả lời.
Ta giật mình, lúc này mới nhớ ra để giảm bớt gánh nặng, nàng đã mạo hiểm nhảy sang một con ngựa khác.
Sau đó ngựa của ta bị kinh sợ, ngã xuống vách núi... Trong cái rủi có cái may, bởi có thân ngựa và rừng cây rậm rạp làm giảm xóc, ta cũng không bị thương đến gân cốt.
Không biết bên trên đánh thế nào rồi? Bao giờ Lý Tư Diễm tới cứu ta?
Nghĩ đến cẩu Hoàng đế, ta lại nổi lên cơn oán hận: Hắn kết thù khắp nơi, kết quả toàn báo lại lên đầu ta. Ta là búp bê thế thân của hắn sao?
Lần trước bả vai bị chém thì thôi, trách ta không tránh kịp, nhưng lần này thật oan mẹ nó uổng. Đến bây giờ ta cũng không hiểu đám phản tặc này tại sao lại muốn gây sự với ta, tự dưng bị đuổi rơi xuống sườn núi. Chẳng lẽ là hận ta nhận tặc làm phu? Hay là hận ta nói cho Lý Tư Diễm Thái tử điện hạ thân yêu của bọn họ không sinh dục được, ngay cả con trai cũng là ôm của nhà đệ đệ?
Mặc kệ là lý do gì, ta đều oan đến tuyết rơi tháng sáu: Họ Lý bọn họ giật tóc nhau, liên quan gì đến họ Thẩm ta!
Trong lòng hết sức ấm ức, nhưng bây giờ tứ cố vô thân vẫn phải trở về tìm Hoàng đế. Ta cam chịu thở dài, tìm nhánh cây để chống.
Lúc này, đột nhiên có một vật rơi ra từ trong túi tiền rách nát, đen như mực, là một cái hộp.
Ta nhặt nó lên, đột nhiên cả người chấn động.
Khoan đã.
Tại sao ta còn phải trở về chứ?
Rõ ràng ta đã có lộ dẫn văn điệp. Nếu như ta muốn đi, lần tai kiếp này chính là cơ hội tốt ông trời ban cho ta. Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần để Lý Tư Diễm tin ta đã chết chẳng phải được rồi sao?
Nhất thời, ta vừa hưng phấn vừa mờ mịt, trái tim đập thình thịch.
Không do dự bao lâu, ta đã quyết định, trời cho ta thoát khỏi Lý Tư Diễm, ta tất phải nắm chặt cơ hội này! Cho dù bị hắn tìm được cũng không sao, ta chỉ cần nói dối là đang trốn truy sát, hắn không tin cũng phải tin.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta tràn đầy sức mạnh, chân không đau vai không xót nữa. Ta cầm lộ dẫn của ta ra hôn một cái, sải bước đi về phía trước.
Có lẽ là trời cũng giúp ta. Lúc ta đang phiền não lấy tư thế gì giả chết thì tốt, vừa liếc mắt bên khe núi trông thấy một mảnh vải xanh lục. Ta thử đi qua nhìn, là một cung nữ lạ mặt, xem ra người xui xẻo vô tình ngã xuống vách núi không chỉ có mình ta.
"Muội muội không sao chứ?" Ta vỗ vỗ khuôn mặt trắng bệch của nàng.
Hai mắt tiểu cung nữ mở hé, sắc mặt trắng tái. Ta dò thử dưới mũi nàng mới phát hiện nàng đã không còn thở nữa.
Ta yên lặng thu tay về, vuốt đôi mắt vô thần của nàng.
"Muội yên nghỉ đi, kiếp sau chớ vào cung nữa."
Ta dập đầu cho nàng ba cái mang tính lễ tiết, cầm một cái bọc quần áo nằm bên cạnh nàng lên, nói khẽ: "Muội muội, tỷ tỷ vô ý mạo phạm, nhưng chuyện hôm nay quá cấp bách, không thể không mượn y phục của muội dùng một lát. Ngày khác ta chạy thoát được, nhất định không thiếu hương hỏa cho muội..."
Dứt lời, ta nhanh chóng cởi gấm đỏ Tứ Xuyên đắt tiền trên người xuống, thay trang phục cung nhân bình thường trong túi quần áo của nàng. Trang phục cung nữ đương thời không khác của nữ tử ngoài cung bao nhiêu. Ta thay bộ y phục, thoáng chốc trở thành một nữ tử bình thường không có gì nổi bật.
Sau khi làm xong mọi thứ, ta hít sâu một hơi, gỡ hai búi tóc quay người lại, nhưng lại thấy một cậu bé dáng người nhỏ gầy đang kinh ngạc nhìn ta.
Nó nói: "Nương nương, người vừa mới... nói cái gì?"
Ta sợ đến cả người run lên một cái, váy gấm đỏ Tứ Xuyên trên khuỷu tay đột ngột rơi xuống đất.
"Ý... Ý Đắc." Ta hoang mang gọi: "Ta... ta chỉ thay y phục khác thôi, dễ tránh truy binh... Đệ đừng suy nghĩ nhiều."
Ý Đắc tiến lên một bước. Ta nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Tại sao đệ lại ở chỗ này?"
Nó nói: "Đệ nhìn thấy ngựa của nương nương lồng lên, nên cùng vị tỷ tỷ này đuổi theo đến chỗ rẽ. Không ngờ ở đây có vách núi, mạng đệ lớn treo trên cành cây, nhưng lúc tỷ ấy ngã xuống đập vào gáy, nên..."
"Đệ không sao chứ?" Ta vô thức hỏi: "Bị thương không?"
Nước mắt nó lưng tròng, khẽ lắc đầu: "Không đáng ngại."
"Không sao thì tốt." Ta im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Chúng ta trở về đi, gọi người đến an táng nàng."
Sau khi bị Ý Đắc bắt gặp, ta không thể bất chấp mà bỏ đi nữa. Sau khi thầm thở dài một hơi, ta đứng dậy định đi. Ý Đắc ở sau lưng lại gọi ta một tiếng: "Nương nương."
"Sao thế?" Ta nói.
Nó nhìn ta, nói chân thành: "Đệ nghe thấy lời vừa rồi nương nương nói với tỷ ấy. Ý Đắc muốn biết có phải nương nương thật sự muốn rời đi không?"
Tim ta giật nảy lên một cái, lập tức phủ nhận: "Đệ nghe nhầm rồi! Ta không có ý này."
Trông thấy đứa trẻ này lại há miệng định nói, ta thô bạo nắm lấy cổ tay nó: "Đừng nói mấy lời mê sảng này nữa. Bây giờ sắc trời dần tối rồi, trong núi lại có sói, vẫn nên mau trở về thì hơn."
"Nương nương!" Ý Đắc nói: "Nếu như đệ có thể giúp người thì sao?"
"Giúp ta?" Ta ngây người: "Đệ nói cái gì?"
Nó nói: "Lúc nhỏ đệ sinh ra ở sơn dã, quen thuộc địa hình sơn thủy. Nơi đây có tiếng nước ngầm, lại vừa mới mưa. Phía trước ắt có sông lớn dâng nước ngang qua. Nếu như nương nương muốn đi, Ý Đắc có thể đưa nương nương sang bờ bên kia. Nương nương lại ném y phục vào trong nước, để bệ hạ cho rằng nương nương chết đuối, táng thân bụng cá thì có thể cao chạy xa bay."
"Chỉ là không có lộ dẫn văn điệp, nương nương không đi được xa..."
"Ta có."
Ta nói như chém đinh chặt sắt: "Đi. Cứ làm theo lời đệ nói."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.