Chương trước
Chương sau
Về sau Lý Tư Diễm nói cho ta, hắn từng nằm mơ giấc mộng kiều diễm phóng túng rất nhiều lần. Trong mơ, ta cũng dữ dằn như ta trong hiện thực, miệng lưỡi sắc bén, vung móng vuốt như mèo con quấy phá hắn, nhưng trong mơ hắn làm bậy bừa bãi hơn so với hiện thực.
Đại đa số trong mơ, ta như đóa hoa mỹ lệ hô hấp dồn dập, khóe mắt đỏ bừng, luôn miệng buông ra lời chửi mắng yếu ớt lại cay nghiệt, mắng hắn không bằng cầm thú.
Hắn miêu tả quá cụ thể lại quá biến thái. Nắm đấm của ta cứng lại, nhưng eo già đau nhức, không có sức vung quyền, đành phải mặc hắn lảm nhảm trêu chọc ta.
"Nhưng mà trẫm cũng chỉ dám như vậy trong mơ." Hắn tiếc nuối ôm ta vào hồ nước hơi nóng nghi ngút, liếm môi nói: "Tính tình nàng quá cứng, trẫm sợ dọa nàng."
Ta không thể nào tin được:"Nguyên nhân là vì từng nằm mơ sao? Thoạt nhìn ngươi rất thành thạo."
"Bởi vì trẫm thông minh, một chút là thủng." Hắn cười phơi phới.
"Ta thấy là da mặt ngươi quá dày, một đâm không thủng." Ta lườm hắn.
Hắn vui vui vẻ vẻ hôn lên vành tai ta, vẻ thỏa mãn lộ rõ trên mặt.
Mà tình trạng của ta thì không quá tốt.
Nước hồ nóng, ta như một con cá nửa chết nửa sống, tứ chi bủn rủn ghé vào bên bờ nhả bong bóng.
Eo đau, chân cũng đau, đầu cũng đau. Tại sao lại đau đầu? Bởi vì Lý Tư Diễm không có mắt, không cẩn thận đẩy ta vào cột giường.
Nhưng chính sự ngớ ngẩn này giúp ta chứng thực sự trong sạch của hắn. Vật của người này quả thực chưa bóc tem, cho dù mọi sự đã sẵn sàng nhưng vẫn đổ bể ở chi tiết nhỏ.
"Anh Anh là một cái tên hay." Hắn quấn tóc ta, vẻ mặt thỏa mãn được cho ăn no, mặt không đỏ tim không đập nói bậy hết sức xấu xa: "Giao cảnh hiệt hàng, quan quan anh anh¹, thật là mỹ diệu."
(1) Trích bài thơ Quy điền phú của Trương Hành. Dịch nghĩa: Chim kết đôi bay liệng, hót líu lo ríu rít. Ví von vợ chồng ân ái thâm tình.
Đối thoại quá hư hỏng, ta lớn tuổi rồi, không nghe được mấy thứ bẩn thỉu này, quay người định lên bờ, nhưng dưới chân mất sức, còn chưa đứng thẳng người thì bỗng dưng trượt đi.
Lý Tư Diễm vội vàng ôm ta: "Yên nào."
Thân thể ta cứng đờ, giận dữ hét: "Lưu manh, cầm thú, dê xồm! Tay ngươi đặt ở đâu đấy!"
Hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng thụ: "Mắng vài câu nữa, trẫm thích nghe."
"Cút!" Như hắn mong ước.
Thân thể vô dụng nhưng không ảnh hưởng tới sự phát huy của miệng lưỡi. Sau khi lên bờ, ta mắng từ đầu đến chân Lý Tư Diễm một lần. Trong lúc đó vô tình nói lỡ miệng, nói hắn không nhẹ không nặng, kỹ thuật quá kém.
Lý Tư Diễm vốn đang thành thật chịu giáo huấn, vừa nghe câu này lập tức ấn ta lên giường, nhất quyết phải thể hiện chút thủ đoạn hầu hạ người của hắn.
Rất nhanh ta đã chửi không nổi nữa.
Lần này không giống như lần trước, hắn hoàn toàn không bận tâm sự sung sướng của mình, chỉ một lòng hầu hạ ta. Cho nên lần trước chỉ là đau mà thôi, lần này mới thật sự là tê dại tận xương.
Lúc đầu ta không muốn kêu, nhưng thật sự không nhịn được.
Không biết Lý Tư Diễm học được những công phu giày vò người này ở đâu, lăn lộn ta kêu đến khàn giọng. Một canh giờ sau, ta nằm trên giường ngửa mặt lên trời thở dốc từng hơi, trong đầu trống rỗng.
Chờ sau khi ý thức quay về, chuyện đầu tiên ta nghĩ đến là có phải gần đây mỗi ngày Lý Tư Diễm đều đang luyện dùng đầu lưỡi thắt nút cho cuống anh đào hay không? Chắc vậy rồi, chắc chắn là vậy, không thì làm sao hắn lại thuần thục như thế??
Còn chưa nghĩ kỹ, ta đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong một đêm bị bánh nướng áp chảo hai lần, có trời mới biết ta mệt mẹ nó thế nào.
***
Giấc này ngủ thẳng đến buổi chiều hôm sau.
Ngủ say sáu canh giờ, ta tỉnh lại từ trong giấc ngủ ngon lành. Mở mắt chỉ thấy mặt trời nóng bỏng treo trên bầu trời. Ta sờ bên cạnh một cái, không có ai, Lý Tư Diễm đi làm việc rồi.
Cổ họng ta bỏng rát, cả người đau nhức như bị Đại Mễ đạp cả đêm. Ta cử động chân, chân vẫn còn đầy đủ... nhưng dấu ngón tay của người nào đó chỗ bắp đùi hết sức rõ ràng, ai nhìn mà không chửi một câu mẹ nó cầm thú.
Nhìn bực mình, ta lại nhét chân trở về trong chăn.
Cho đến giờ phút này ta vẫn có cảm giác không chân thực. Ta cứ tự dưng bị cẩu Hoàng đế... thật rồi sao? Thật không đáng giá. Tại sao ta không mượn cơ hội này đòi hắn ít điều kiện to gan chứ?
Lỗ rồi, lỗ nặng rồi. Không ngờ Thẩm Anh ta cũng có lúc thấy sắc mờ mắt.
Ta trừng mắt nghi ngờ nhân sinh nửa ngày rồi phiền muộn chấp nhận sự thật này, cũng quyết định ôm lấy bản thân không hoàn chỉnh.
Bước vào thế giới người lớn bắt đầu từ việc rời giường, ta hít sâu một hơi, quay người xuống giường... Sau đó vì không để ý chân mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Bất hạnh hơn chính là lại bị Tiểu Kim Liên nhìn thấy. Tiểu nha đầu sợ hãi đặt chén trà xuống, kêu lớn: "A! Huệ Nguyệt tỷ tỷ mau tới đây! Nương nương không đi đứng được, té ngã rồi!"
Âm thanh chói tai của cô gái nhỏ có lực xuyên thấu cực mạnh, vang vọng Phù Dung Uyển.
Gần như là lập tức, từ trong nơi hẻo lánh ta nhìn không thấy ùa ra một số cung nhân, ba chân bốn cẳng đỡ ta về giường. Tiểu Kim Liên trong đám người che miệng lại, nức nở nói: "Sao nương nương lại ngã nghiêm trọng như vậy! Chân và cổ tay tím hết rồi!"
Những cung nhân này nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, trừ khi gặp tình huống đặc biệt.
Ngay cả Huệ Nguyệt cũng quay mặt đi, cơ miệng không ngừng run run.
Trước mắt ta tối sầm, tức suýt tắt thở, giùng giằng buông tay áo xuống che khuất vết bầm tím, thẹn quá hóa giận nói với Tiểu Kim Liên: "Muội im miệng đi!"
***
Sau buổi trưa, Lý Tư Diễm xong việc trở về, hứng chịu một trận chỉ trích của ta.
Ta đã phục hồi khả năng đi lại, đang ngồi để Huệ Nguyệt thoa thuốc cao cho cái eo già của ta. Ta vừa thấy Lý Tư Diễm, thù mới hận cũ xông lên đầu, đương nhiên không hề nể tình.
"Đều tại ngươi, bây giờ toàn bộ Phù Dung Uyển đều biết ta vô dụng rồi, ngươi đền thanh danh một đời cho ta!"
Ta vừa nói vừa ném cái chén về phía hắn.
Một tay hắn đón lấy, mặt mày tươi cười, ngồi xuống bên cạnh ta, bàn tay khớp xương rõ ràng khẽ đặt lên lưng ta, hỏi: "Đau không?"
Khốn kiếp, ta căm hận nghĩ thầm, ta có đau hay không trong lòng ngươi không biết sao? Thử là ngươi xem có đau không!
"Ngươi biết rõ ta ngồi bàn sáng tác trường kỳ, eo không tốt, còn làm loạn như vậy. Không săn sóc ta một tí nào, còn nói muốn đích thân hầu hạ ta, hạ nhân nhà ai mà hầu hạ chủ tử như vậy!" Ta phát ra tiếng kêu bất mãn.
Khóe miệng Huệ Nguyệt lại bắt đầu co giật, toàn dựa vào tố chất nghiệp vụ để kìm nén không cười.
Lý Tư Diễm trầm ngâm nói: "Nàng không thoải mái sao? Nhưng trẫm thấy dáng vẻ nàng hôm qua rõ ràng là rất hứng thú."
Ta chịu chấn động lớn, mặt mo đỏ rần.
Ông trời ơi, tại sao lại có người nói lời táo bạo đến trôi chảy như thế!
"Nhưng khi đó ta đã kêu ngừng rồi, ngươi cũng không nghe, vẫn cứ..." Giọng ta dần dần nhỏ lại.
Lý Tư Diễm nói: "Làm sao trẫm biết nàng thật sự không muốn hay là làm nũng thôi?"
Sắc mặt ta nghiêm nghị, dữ dằn nói: "Chính là ý trên mặt chữ. Ta nói dừng lại thì chính là dừng lại. Ông trời tới cũng là dừng lại!"
"Được." Hắn mỉm cười thuận miệng đồng ý, nói với Huệ Nguyệt: "Ngươi đi xuống đi."
Hắn đuổi Huệ Nguyệt đi rồi bám dính lại gần, cầm lấy thuốc cao của Huệ Nguyệt tự mình bôi cho ta.
Hôm nay hắn dễ tính lạ thường, bôi thuốc cao xong lại ôm lấy ta từ sau lưng. Cằm tựa vào bả vai ta, thân mật cọ tóc ta như một con động vật họ mèo cỡ lớn.
Vào khoảnh khắc ấm nồng này, bụng của ta phát ra một tiếng kêu to cao vút kéo dài.
"Ta đói." Ta nói.
"Được." Hắn xoa bóp thịt trên bụng ta: "Tiêu hao quá lớn, cần phải bồi bổ."
"Không nói bậy ngươi sẽ chết sao?" Ta đánh bay móng heo của hắn: "Không được sờ linh tinh!"
Hắn cười ha ha, đứng dậy đi đến phòng bếp làm cho ta chút thức ăn.
Không hổ là người từng sống mười năm ở Dịch Đình. Tay nghề nấu ăn tốt, tiêu chuẩn phục vụ cũng không tệ. Ta từ tốn ăn bánh hấp mềm, cung nhân ở bên cạnh nhìn ta hâm mộ... Khiến Hoàng đế rửa tay nấu canh còn đích thân mang đến tận giường, nhìn kiểu gì cũng là đãi ngộ độc nhất thiên hạ.
Hâm mộ không? Ta thầm nói, đều là hi sinh eo già của ta để đổi lấy.
Trước kia ta chủ động nịnh nọt Lý Tư Diễm thường thường sẽ đưa ra chút yêu cầu, nhưng lần này ta không có ý định đó. Thứ nhất là Lý Tư Diễm không có khả năng cho ta thêm nhiều tự do hơn, thứ hai ta cũng không hi vọng hắn cảm thấy ta chủ động tiếp cận là có ý đồ.
Cứ để hắn cho rằng ta nhất thời bị ma ám đi.
Ta thường xuyên cảm thấy mặc dù nhìn Lý Tư Diễm mạnh mẽ nhưng thực ra tâm hồn cực kỳ hèn mọn, lại có khuynh hướng chịu ngược đãi. Lúc không có được thì dùng hết thủ đoạn ép buộc, sau khi chiếm được thì được sủng mà lo. Hắn không thể nào xác nhận tấm lòng của ta, đành phải dùng hết khả năng chiều chuộng lấy lòng, đồng thời đảm bảo ta luôn luôn thuộc sở hữu của hắn.
Đối với việc này cũng là như thế. Trước đó luôn miệng buông lời hung ác bảo ta hầu hạ hắn, nhưng đến khi "lưỡi kiếm nhuốm máu" thật thì ngược lại lại sợ. Sợ ta không hài lòng với biểu hiện của hắn, cho nên mỗi lần đều hết sức lấy lòng. Mánh khóe nghiệp vụ nhiều đến mức trai lơ chuyên nghiệp cũng thấy tự ti, hận không thể cho ta sa vào sự sung sướng đáng sợ này, từ nay về sau không thể rời khỏi hắn mới tốt.
Ta cũng cố gắng phối hợp với sự biểu hiện của hắn, sảng khoái là thật, eo đau cũng là thật.
Có đôi khi cảm thấy không đi không được, cứ tiếp tục thế này sớm muộn ta cũng bị hút khô.
***
Quậy tới bến ở Phù Dung Uyển gần nửa tháng, ngày lên đường đi Thái Sơn sắp gần kề.
Ta đã không muốn đếm rốt cuộc là có bao nhiêu lần nữa, tóm lại là không biết tiết chế, làm loạn còn bừa bãi. Nếu như ta còn là một Sử quan đúng nghĩa, chắc chắn ta sẽ kiên quyết ghi vào sử sách, cho hắn tiếng xấu muôn đời!
Thời gian đó xảy ra đủ chuyện khó mà nói nên lời. Ta không thể nói rõ, chỉ có thể cảm thán một câu "không vào hang cọp sao bắt được cọp con". Hơn mấy tháng không ngừng đào chân tường, cuối cùng ta cũng đào ra một cái lỗ nhỏ từ lòng phòng bị của Lý Tư Diễm.
Nếu phải nói có điều gì làm hắn không thoải mái thì phải kể đến chuyện ta đòi hắn thuốc tránh thai.
Hôm đó ta thoa thuốc cao xong, đột nhiên nhớ ra hình như đêm trước Lý Tư Diễm cũng không sử dụng bong bóng cá, ta lập tức bắt hắn lại hỏi, Lý Tư Diễm nghi hoặc hỏi lại: "Bong bóng cá?"
Ta vừa nhìn là biết hắn không có tí kinh nghiệm gì, thở dài: "Thôi thôi, nếu đã làm rồi vậy ngươi đi gọi giúp ta bát thuốc tránh thai đi."
Lý Tư Diễm không hiểu bong bóng cá là vật gì, nhưng thuốc tránh thai có tác dụng gì thì vẫn biết.
Ánh mắt hắn gần như lạnh đi trong phút chốc.
Ta thấy vẻ mặt hắn thâm hiểm, trong lòng sinh ra linh cảm không lành, nắm lấy tay hắn sốt sắng nói: "Lý Tư Diễm, ngươi không thể chỉ lo giết không lo chôn. Ta không muốn mang thai!"
Sắc mặt hắn càng u ám khó coi, nhìn ta chằm chằm hỏi: "Là không muốn mang thai hay là không muốn sinh hạ con của trẫm?"
"Khác nhau chỗ nào?" Ta nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta giống mẫu thân ngươi, sinh ra một đứa trẻ không danh không phận sao?"
Hắn mím chặt miệng: "Trẫm sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Nếu như nàng có thai, trẫm tự có cách đưa vị trí Hoàng hậu cho nàng."
"Cái gì?" Ta nghi ngờ mình nghe nhầm.
Ta sửng sốt hồi lâu mới nhìn ra được từ ánh mắt của hắn rằng hắn nghiêm túc.
Hắn thật sự muốn ta sinh con cho hắn.
Nhưng ta không muốn!
Việc này làm sao có thể chứ?
Nếu như ta có con, cha của nó chính là hung thủ sát hại ông ngoại và cậu ruột của nó, ta phải nói thế nào với nó những chuyện cũ năm xưa? Huống hồ nó lớn lên trong nhà đế vương lập dị mà lạnh lùng như vậy, nó có thể nào trở thành Lý Tư Diễm thứ hai hay là tiên Thái tử thứ hai bị đệ đệ giết chết hay không?
Nghĩ đến đây, ta như rơi vào hầm băng. Thuở bình sinh chưa bao giờ diễn xuất tốt đến thế, ta chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.
"Sinh con nào có đơn giản như ngươi nghĩ?"
"Bây giờ thể trạng ta yếu như vậy, mỗi ngày uống hết hai bát thuốc. Cho dù có thai cũng không sinh ra được đứa con khỏe mạnh. Ngươi là người Hoàng gia, ngươi biết một sủng phi sinh ra đứa con sức khỏe không tốt sẽ bước đi gian nan thế nào trong Hoàng gia mà. Ngươi nỡ để ta chịu nỗi khổ như vậy sao?"
Dứt lời, ta cũng không đợi hắn trả lời, tự mình lau sạch nước mắt, kéo cửa ra nói với Huệ Nguyệt: "Sắc cho ta một bát thuốc tránh thai tới."
Mí mắt Huệ Nguyệt giật nảy lên, lướt qua bả vai ta nhìn về phía Lý Tư Diễm.
Ta hít sâu một hơi: "Nếu không có thuốc, ngươi đi làm cho ta chiếc túi thơm xạ hương..."
"Không cần."
Giọng nói của Lý Tư Diễm từ phía sau vang lên: "Huệ Nguyệt, bưng cho nàng bát thuốc tránh thai đến, dùng dược liệu ôn hòa nhất."
Huệ Nguyệt sững lại một chút, yên lặng gật đầu rời đi.
Hắn ngắm nghía một cái chén, vẻ mặt ảm đạm.
Hắn lạnh nhạt nói: "Bây giờ nàng không muốn sinh vậy thì thôi. Đợi chúng ta từ Thái Sơn trở về, để Phạm thái y điều trị khỏi thân thể nàng rồi nói."
"Được." Ta nhỏ giọng đáp: "Còn nhiều thời gian."
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều: "Trẫm có thể đợi."
Quả thực là hắn chiều chuộng ta, nhưng chút chiều chuộng ấy so với tính cách ác liệt của hắn lúc trước không đáng nhắc tới.
***
Chúng ta sống cuộc sống ăn không ngồi rồi ở tòa biệt uyển Hoàng gia này mười ngày.
Ban ngày đi săn du ngoạn, ban đêm tắm hồ nước nóng, xa hoa lãng phí.
Thời gian này, với tinh thần không ngại khó khăn của một du khách, ta lê đôi chân bị lạm dụng vào ban đêm đi dạo hết một vòng khu phong cảnh xung quanh Phù Dung Uyển, cũng làm một bài thơ cho mỗi một điểm đến.
Một ngày trước khi rời khỏi nơi này, Lý Tư Diễm hỏi ta còn có chỗ nào chưa tới thăm thú hay không. Ta cẩn thận nghĩ lại, trả lời không, đi qua hết rồi.
Lý Tư Diễm nói: "Vậy ngày mai nàng có muốn đi săn cùng trẫm không?"
"Đi săn?"
Ta lắc đầu: "Ngươi quên sao, bả vai ta có vết thương cũ, không kéo được cung nữa."
"Hiếm khi đến Phù Dung Uyển một chuyến, không phóng ngựa một phen thì có phần đáng tiếc."
"Không đáng tiếc, vốn dĩ ta cũng không thích cưỡi ngựa." Ta không hào hứng mấy.
Lại thương lượng câu được câu chăng thêm vài câu nữa, Lý Tư Diễm quyết định thỏa hiệp, hắn mang ta cùng cưỡi ngựa, men theo con đường nhỏ nào đó lên núi ngắm cảnh. Theo như lời hắn nói, Thái Tông từng xây dựng một ngôi đình ở đó, rất lâu không dùng nên hoang phế rồi.
Ta lật qua lật lại địa đồ: "Ngôi đình ngươi nói là ở đâu?"
Lý Tư Diễm chỉ một vùng sơn lâm rậm rạp: "Chính là chỗ này. Trước kia trẫm theo Tiên đế đến săn bắn vô tình chạy tới nơi này, phong cảnh không tồi."
Ta "ồ" một tiếng: "Ngươi cũng biết ngắm cảnh sao? Ta còn tưởng rằng ngươi khinh thường loại chuyện phong nhã này."
Hắn nói: "Chỉ là tình cờ mà thôi. Lần đó Thái tử làm hỏng việc, bị Tiên đế trách phạt nặng. Lão nhị tưởng trẫm gây rối nên thông đồng với mã phu động tay động chân vào đế yên. Ngựa bị kinh sợ, chạy một mạch tới nơi này. Trẫm nhảy ngựa kịp thời, leo lên đỉnh ngôi đình này mới xác định được phương hướng, từ từ đi về."
"Núi rừng ban đêm thú dữ khắp nơi. Sao ngươi không đợi luôn trong đình đó, tự sẽ có người đến tìm ngươi mà." Ta nói.
"Sẽ không có ai đến." Lý Tư Diễm: "Lão nhị ước gì trẫm chết, nói dối với người khác là trẫm ra ngoài dạo chơi, không ai biết rốt cuộc trẫm thế nào."
Lão nhị trong lời hắn chính là Nhị hoàng tử, đệ đệ ruột của Thái tử. Thường ngày tính tình lỗ mãng ngạo mạn, không có chuyện gì là thích hành hạ người khác. Ta thường cảm thấy sau cùng Lý Tư Diễm thủ đoạn ác độc với huynh tỷ như vậy, hơn nửa là nhờ vị Nhị hoàng tử này ban tặng.
"Tiên Thái tử là người tốt." Ta thở dài: "Nhưng Nhị hoàng tử lại tài sơ trí thiển, không chỉ hoàn toàn không có đầu óc, mà đối nhân xử thế cũng hết sức quá quắt."
Lý Tư Diễm nói: "Người thì thối nát, nhưng nhờ hắn ban tặng, cảnh sắc trẫm nhìn thấy lại không tệ. Ngày mai trẫm cũng dẫn nàng đi xem."
"Được, đi xem xem." Ta cắm một cái thẻ nhỏ lên địa đồ.
***
Hôm sau, Lý Tư Diễm dắt con ngựa Ô Tôn xinh đẹp kia tới, ôm ta lên.
Ngựa to không quá muốn người khác cưỡi nó, bất mãn phì mũi, bị Lý Tư Diễm trách mắng nghiêm khắc một phen.
Trời xanh sáng sủa, gió mát êm dịu. Ngựa Ô Tôn chở hai người chúng ta chậm rãi đi qua đồng cỏ chăn nuôi tốt tươi, dọc theo một lối nhỏ lên núi.
Chưa đầy chốc lát đã tìm thấy ngôi đình bỏ hoang Lý Tư Diễm đã nói. Ngôi đình ở lưng chừng núi, xung quanh mọc cây cối um tùm. Hoa dại li ti rải rác bên đường. Ta hỏi Lý Tư Diễm đây là hoa gì, hắn chưa nhìn đã trả lời: "Lan tháng hai, còn gọi là rau Gia Cát."
Ta rướn cổ lên quan sát những bông hoa lan nhỏ này, tấm tắc cảm thán: "Hóa ra đây chính là rau Gia Cát. Ta nhớ lúc Vũ Hầu xuất chinh từng sai người trồng nó làm quân lương."
Lý Tư Diễm nói: "Lá cây này có thể no bụng nhưng mùi vị không ngon. Nếu nàng muốn nếm thử, trẫm bảo người hái cho nàng một ít."
Ta hưng phấn nói: "Được! Để ta cũng trải nghiệm Vũ Hầu di phong² một phen."
(2) Thói cũ còn sót lại.
Lý Tư Diễm không hứng thú với Vũ Hầu di phong, nhưng hắn rất có hứng thú với việc dỗ ta vui vẻ. Mọi người đều biết, ta vui vẻ hắn mới có thịt ăn, ta không vui hắn chỉ có thể ngủ thư phòng.
Chúng ta dựng một cái nồi thô trong đình, dưới đáy kê củi tốt đám thị vệ nhặt được. Lý Tư Diễm vừa đưa tay, đội trưởng Ngô - thủ lĩnh thị vệ lập tức trình lên một ống mồi lửa, tư thế lễ độ cung kính, không biết còn tưởng rằng hắn hiến dâng báu vật gì.
Ta nghĩ thầm không đến mức ấy, thật sự không đến mức ấy, một bát canh rau dại thôi mà...
Lúc hắn nhặt rau còn dành lại một bông hoa lam nhỏ cắm vào bên tóc mai ta, khen: "Nàng ăn vận như thôn cô thế này lại rất hợp."
Ta lườm hắn:"Vậy sao ngươi không cho ta làm thôn cô đi."
Lý Tư Diễm cười tủm tỉm thêm canh cho ta: "Đợi trẫm chán làm Hoàng đế rồi sẽ nhường hoàng vị, cùng nàng tới Phù Dung Uyển này làm Thái Thượng Hoàng."
Ta không lên tiếng, biết rõ sớm muộn mình cũng sẽ chạy. Nào nhường ngôi, nào Thái Thượng Hoàng đều không liên quan gì đến ta. Vậy cứ mặc hắn nằm mơ đi.
Dù sao thì ta cũng không hầu. Ta chỉ muốn ở một nơi non xanh nước biếc, tự do yên ổn sống hết quãng đời còn lại.
Ngày hôm đó sau khi trở về, hắn lại ôm ta đi hồ nước nóng nghỉ ngơi. Tuy mang danh là nghỉ ngơi, nhưng hắn ngâm một lúc thì đột nhiên tới chỗ ta. Ta còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của hắn đã rải kín cổ ta.
Có lẽ đầu óc ta bị nước ấm xông cho mụ mị rồi, ngay cả từ chối mang tính tượng trưng cũng quên, chẳng hiểu sao lại hưởng thụ một phen phục vụ của hắn.
Trong thời gian thả lỏng ngắn ngủi sau khi giải phóng sinh lực, ta nằm bên bờ, tức tối giật tận mấy sợi tóc của hắn xuống. Lý Tư Diễm lau chất lỏng khả nghi ở khóe miệng, biện hộ: "Vừa rồi nàng không hề nói ngừng, huống hồ trẫm cũng mang bong bóng cá."
Ta đang buồn bực hối hận chợt bật dậy, túm Lý Tư Diễm lại kiểm tra một phen, đảm bảo... hắn quả thực dùng bong bóng cá.
Điều này thật sự làm người ta cực kỳ kinh ngạc.
Ta ngạc nhiên: "Ngươi... ngươi là Hoàng đế. Hoàng đế cũng bằng lòng dùng thứ này sao?"
Phương pháp kia giống như là ngắm hoa, ngắm hoa trong màn sương cách một lớp cản trở. Tóm lại không sung sướng như thưởng thức bằng mắt thường. Hiếm có con em quý tộc bằng lòng hi sinh trải nghiệm của mình, càng đừng nói đến Hoàng đế.
Lý Tư Diễm lại coi là đương nhiên: "Trẫm có hỏi Phạm thái y. Ông ta nói thể trạng nàng yếu, quả thực khó có thể chịu được tổn hại khi mang thai. Tốt nhất là điều dưỡng một hai năm mới bàn đến con nối dõi. Trong thời gian đó cần chú ý không thể dùng đồ lạnh như thuốc tránh thai, để tránh thương tổn căn cơ. Nàng không thể mang thai, lại không được uống thuốc tránh thai, vậy trẫm chỉ có thể dùng vật nhỏ này.
Mới nghiêm chỉnh hai câu, hắn lại bắt đầu nói năng bậy bạ: "Nếu Anh Anh thương trẫm, chi bằng tự mình cởi thứ này xuống giúp trẫm..."
"Lượn bà ngươi đi!" Ta tức giận mắng hắn: "Đừng tỏ vẻ vì tốt cho ta. Sức khỏe của bà đây sa sút thành thế này còn không phải do ngươi hại?"
"Đều là trẫm sai." Hắn thành thật nhận lỗi, sau đó lại thêm một câu khiến ta kinh hãi: "Nếu không cởi xuống, vậy chi bằng dùng thêm một lần..."
Lần này ta chém đinh chặt sắt mà nói cho hắn biết: "Ngươi đừng mơ!"
"Được rồi." Hắn có vẻ tiếc nuối, không quá tình nguyện chỉnh trang lại mình.
Ta vội vàng dời mắt đi, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
"Thế nào?" Lý Tư Diễm đưa ra khảo sát độ hài lòng, tranh thủ lần sau cải tiến phục vụ.
"Thật xấu." Ta vô tình nói.
Nghĩ lại ngày đó ở trong nhà lao, lúc cùng đường bí lối, ta lại có thể có suy nghĩ như vậy... Chỉ có thể nói khi đó ta thật quá dũng cảm...
Lý Tư Diễm cười cười: "Đương nhiên không đẹp bằng nàng."
Ta lén nhìn hắn qua kẽ ngón tay. Lý Tư Diễm đã mặc xong y phục đơn giản từ trong nước đi ra, thấy ta còn trơ trụi nằm ở bờ hồ, bèn rút chiếc khăn dài bên cạnh quấn ta cực kỳ kín kẽ.
Hai chúng ta ngồi trên tảng đá ở bờ hồ, như hai con hỉ thước trên nóc nhà rúc vào nhau, ngắm mặt trời lặn về tây. Ánh chiều tà vàng ấm rải khắp núi.
Hắn vừa ngắm phong cảnh tươi đẹp, vừa nói rất nhiều dự định tương lai. Hắn nói muốn thu hồi Yên Vân thập lục châu, muốn đưa ra cải cách giảm thuế ruộng, còn nói muốn nâng ta thành Hoàng hậu, cùng ta sinh một đàn con.
Ta nghe tính toán của hắn mới biết được hóa ra người này im ỉm không nói, vậy mà đến cả loại chuyện sau này mời người nào làm Thái phó, cho Hoàng tử đất phong lớn bao nhiêu cũng đều đã suy nghĩ kỹ... Nói như thế nào nhỉ, nhìn Lý Tư Diễm làm việc có vẻ quái đản, thực ra có bài bản hơn cha hắn nhiều. Hắn từng nói không muốn cho ta giẫm vào vết xe đổ của mẫu thân hắn không phải đang lừa gạt ta, mà là thật sự muốn chịu trách nhiệm cho đời sau.
Ta không biết nên đáp lại hắn làm sao, trong lòng sầu muộn, thật lâu sau mới nặn ra một chữ: "Ừm."
Hắn cười nói: "Sao lại mặt ủ mày chau thế? Có phải hai ngày nay quá mệt không?"
Ta nói: "Ta mỏi chân."
"Trẫm xoa bóp cho nàng." Hắn vươn ra bàn tay tội ác.
Ta vội vàng rụt chân về: "Ngươi đừng xằng bậy. Cẩn thận nhóm Sử quan ghi ngươi hoang dâm vô đạo."
"Để cho bọn họ viết đi, trẫm không ngại." Hắn nói: "Trẫm đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ nàng dưỡng khỏe thân mình, cùng trẫm có đứa con, đương nhiên phải ra sức một chút..."
Ta thầm nói ra sức cái con khỉ! Ngươi không sợ mệt chết, bà đây còn sợ bị "cày hư" đây này!
Nhất định phải ngăn chặn loại hành vi không hề tiết chế này lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.