Thịt huyệt bị dị vật banh ra rồi cắm vào, xúc cảm cứng rắn lại lạnh băng trực tiếp làm tiểu huyệt run rẩy hết cả lên.
Từng đầu ngón tay của Cố Viện căng chặt, cảm giác đột nhiên ập đến này giống như có người lấy một que kem lạnh băng nhét vào trong, nháy mắt làm da đầu cũng tê tê.
Có tránh cũng không được, cô chỉ có thể khẽ cắn môi, siết chặt hoa huyệt, làm cho tâm huyệt tràn ra chất lỏng ấp áp, thịt mềm bên trong hấp thụ nhiệt độ trên cán muỗng, lợi dụng tính chất truyền nhiệt làm cho nó không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Cảm giác lạnh thấu tim này phải mất mười mấy giây sau mới tan đi hết, hô hấp Cố Viện còn có chút đứt quãng. Chưa cho cô thời gian hồi phục, cán muỗng cắm trong hoa huyệt bất ngờ khuấy động lên.
Chất lượng cái muỗng này rất xịn, cán muỗng khoảng chừng bằng ngón út, dài tầm 15cm, giờ bắt chước động tác giao hoan mà ra ra vào vào. Cũng bởi nguyên do đường kính nhỏ, tần suất chuyển động cao lên, cắm loạn lung tung trái phải cũng săn sóc được hơn một nửa huyệt động.
"Ngô..."
Trái tim Cố Viện như bị nhấc lên cao, cô phải dùng sức cắn răng, nương theo tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh mà thở dốc. Hoa huyệt của cô cực kỳ mẫn cảm chặt khít, dù cho cái muỗng bé xíu kích cỡ còn kém xa đại dương vật của đàn ông cũng có thể bị bao bọc sát sao.
Mặc kệ Cố Viện dùng sức kẹp chặt đùi mình cỡ nào, cô cũng không có cách chống cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-h-ban-trai-cua-ban-than-la-huan-luyen-vien-mon-cuoi-ngua/419740/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.