Trời còn chưa sáng, Cao Dật Dũng làm sao thức dậy được. Y ngủ ở dưới đất, trên người chỉ có mỗi một mảnh bố vừa hôi thối vừa rách bươm, ban đêm ở rừng núi lạnh đến thấu xương, y lạnh cóng đến phát run, thật không dễ dàng ngủ được, sớm đã là nửa đêm khi ngủ ngon miệng, bỗng một trận nước ấm hất vào mặt, còn pha lẫn một mùi nước tiểu khó ngửi.
Trong nháy mắt y tỉnh lại, nguyên lai là tuyết điêu ngủ bên gối của Tố Phi Văn nhìn thấy y canh tư rồi mà chưa tỉnh, liền tiểu ở trên mặt y.
Cao Dật Dũng ngửi được mùi nước tiểu, lửa giận bừng bừng bốc lên, y hét một tiếng, liền muốn đi tìm con tuyết điêu tính sổ.
Y một tay lau mặt, một tay liền bắt lấy con tuyết điêu kia, đang muốn đem cái con súc tính kia thiên đao vạn quả, nhưng con tuyết điêu kia động tác nhanh nhẹn vô cùng, lập tức nhảy lên bên gối của Tố Phi Văn.
Cao Dật Dũng giận để trong lòng, đâu quan tâm trước mặt Tố Phi Văn đang ngủ, y chỉ cần giết con súc sinh bất khả kia y lướt qua thân của Tố Phi Văn, bắt con tuyết điêu kia.
Tố Phi Văn đưa tay đè cánh tay của y, thoáng cái đem y quăng ra ngoài cửa sổ, y rơi xuống đến hoa mắt chóng mặt, chỉ nghe Tố Phi Văn lạnh nhạt nói: “Đánh chó phải nhìn mặt chủ, sủng vật của ta, ngươi cũng dám bắt.”
Vốn Cao Dật Dũng rất tức giận, nhưng hiện tại y không những không tức giận, còn hết sức kinh ngạc, đơn giản là võ công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-gia-phong-van-ac-chu-dich-mai-than-khe/98180/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.