Edit: jena
Tống Bạch tỉnh ngủ, nhìn thời gian.
"Bốn giờ rưỡi chiều... So với lần trước tiến bộ hơn nủa giờ, ôi cái thân già này vất vả quá."
Ông ngồi dậy từ trên giường, mái tóc đen xõa xuống như thác nước.
Tối hôm qua Tống Bạch đi ngủ lúc 9 giờ.
Gần đây, để tự chữa trị, thời gian đi ngủ của ông rất dài.
Tống Bạch nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, dùng dây thun buộc lại mái tóc đen dài.
Tóc đen buộc lại với nhau, mơ hồ nhìn thấy vài sợi tóc bạc.
Tống Bạch thích ngủ loã th3. Trên tấm lưng bóng loáng của ông có một vết bớt màu đen vô cùng rõ ràng.
Cái bớt này có thể di chuyển.
Nó luôn đi vòng quanh người Tống Bạch như một con cá cảnh du lịch ở hồ sen.
Tống Bạch bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Giục tôi làm gì? Với trạng thái hiện tại, chúng ta đi được à? Hay là cậu muốn tôi chết sớm một chút để chiếm luôn thân thể này?"
"Gì cơ cậu nói tâm lý tôi quá u ám? Cậu muốn ăn tôi cũng chẳng phải ngày một ngày hai, là hơn một trăm năm rồi."
"Cậu yên tâm, khi tôi muốn chết, chắc chắn sẽ mang cậu vào không gian gấp khúc chết."
Nói xong, Tống Bạch chậm chạp mặc quần áo. Sau đó từ từ kéo rèm, duỗi eo một cách lười biếng.
Ngoài cửa số là sông Xuân, trung tâm của đảo, nơi ba con sông lớn hội tụ, vì vậy không khí khá ẩm ướt.
Ở đây là đại học Bạch Đế.
Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-duy-xam-lan/3168792/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.