Edit: jena
Vừa đến tầng 11, bên tai Tư Thần vang lên tiếng khóc mơ hồ.
Tiếng khóc rất nhỏ, gần như không thể phân rõ là tiếng khóc của động vật hay là một cô bé.
Tư Thần nhớ lại ghi chép nghiên cứu, cảm thấy bầu không khí ở đây lạnh lẽo ẩm ướt khiến cho cả người không khỏe.
Hệ thống điện chưa hư, nhưng hệ thống thông gió không còn hoạt động, ở đây cũng không có cửa sổ. Trong không khí là một mùi hôi gay mũi, là một thứ mùi cũ kỹ mục ruỗng, mang theo bụi mù của thời gian.
Tư Thần đứng trước cổng kiểm tra của phòng thí nghiệm, cậu lấy thẻ nhân viên K11 ra để quét.
Cánh cửa sắt vừa mở ra thì thẻ nhân viên màu trắng liền xuất hiện vết nứt.
Giây tiếp theo, nó hoàn toàn vỡ vụn trong tay Tư Thần.
May là Tư Thần đã thử thực nghiệm một chút, từ bên trong đi ra vẫn không cần thẻ nhân viên.
Sát thủ cận chiến bắt đầu một mình lục soát.
Chọn lựa vũ khí, Tư Thần do dự cả súng năng lượng và cây rìu, cuối cùng cậu quyết định cầm cả hai.
Mùi máu tươi nồng nặc trên rìu bỗng khiến cho Tư Thần có một cảm giác thật an toàn.
"Mở cửa phòng số 11, thu thập xác Con của Thần số 11, thẻ dự thi số x-11 của Tống Tử Ngọc phải làm sao vây giờ", những chuyện này không nằm trong phạm vi suy xét của Tư Thần.
Cậu không phải là nhà từ thiện. Cậu là một người tàn nhẫn có thể gi3t ch3t người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-duy-xam-lan/3168790/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.