“Cô là ai? Ai cho cô vào đây?”
Mẹ tôi nhìn thấy một người lạ mặt, lập tức căng thẳng.
Bà đứng chắn trước mặt tôi, giọng nói run rẩy:
“Cô định làm hại con gái tôi sao?”
Mẹ tôi nghĩ rằng Âm Thập Ngũ là một phóng viên vô lương tâm.
Tôi nhìn bóng lưng của mẹ, trong lòng dâng lên một chút mềm mại.
Ít ra, chắc là vẫn còn mẹ yêu thương tôi.
"Người làm hại con gái bà không phải là tôi…"
Âm Thập Ngũ dùng ánh mắt ngăn tôi mở miệng, rồi nhẹ nhàng nói với mẹ tôi:
“Tôi ở đây là để bảo vệ cô ấy. Bà thử nghĩ xem, kẻ hại con gái bà chẳng phải vẫn còn ở đây sao?”
Lúc nói câu cuối cùng, Âm Thập Ngũ nhìn thẳng vào bác cả tôi.
Ánh mắt của bác cả thoáng qua một tia áy náy, nhưng ngay sau đó, nó chuyển thành phẫn nộ:
“Lão Nhị à, nhà các người gặp chuyện, chúng tôi hảo tâm đến thăm hỏi. Thế mà các người lại để một con nhóc đến mắng chửi tôi thế này à?”
“Đại tẩu, không có chuyện đó đâu. Tôi còn không biết người này là ai.”
Cha tôi cười gượng gạo: “Mọi người đến thăm, chúng tôi còn không kịp cảm ơn. Sao tôi lại tìm người đến làm phiền mọi người được? Tôi sẽ bảo cô ấy đi ngay.”
“Vậy còn được.”
Bác cả kéo anh họ ra một bên, đôi mắt ngập tràn ghét bỏ.
“Nhanh lên, con trai tôi chút nữa còn phải đi xã giao cùng lãnh đạo nữa đấy.”
“Vâng, vâng!”
Đối mặt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-am-ty-he-liet-am-que-mon/3744149/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.