Câu nói đó thật quá đỗi kinh hoàng.
Mặt tôi tái nhợt, không biết nên nói gì.
“Nhưng, nhưng…” Đó là bác ruột của tôi!
Tôi muốn phản bác, nhưng không thể thốt nên lời.
Cơn đau ở bụng dưới từng phút từng giây nhắc nhở tôi rằng không nên nghĩ người khác quá tốt đẹp.
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
Tôi nhìn Âm Thập Ngũ cầu cứu: “Tôi có thể làm gì được đây?”
Tôi mới 19 tuổi đã xảy ra chuyện thất này. Đừng nói là theo đuổi công lý vì bản thân mình, đến tự do về thân thể tôi còn không thể làm được.
“Tôi có thể báo cảnh sát không?”
“Cô định báo cảnh sát thế nào?”
Âm Thập Ngũ nhếch mép cười khẩy: “Cô sẽ nói với cảnh sát là cô đã sinh con hộ người khác à? Cô có bằng chứng không?”
Đúng vậy, tôi không có bằng chứng.
Không ai tin vào chuyện kỳ quái như vậy.
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
Tôi suýt sụp đổ: “Tại sao họ lại làm như vậy chứ! Nếu họ muốn có con, sao không tự mình sinh lấy? Tại sao lại làm tổn thương tôi như vậy?! Người khác sau này sẽ nhìn tôi thế nào đây?!”
Trong lòng tôi hoàn toàn trống rỗng. Tất cả những điều này, những từ ngữ dơ bẩn mà tôi đã, đang và sắp phải nghe, giống như hoá thành xiềng xích, cuốn lấy tôi ngày càng chặt.
Tôi không thể trốn thoát, cũng chẳng thể thoát ra.
Những thứ này giống như cứ quanh quẩn cả đời tôi, rồi gieo xuống từng tấc da thịt của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-am-ty-he-liet-am-que-mon/3744148/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.