Trong vài ngày sau đó, ngoài bác sĩ và cảnh sát ra, còn có những phóng viên không biết bằng cách nào đã nghe được tin tức.
Họ tìm mọi cách xông vào phòng bệnh của tôi, giơ chiếc micro nhỏ nhắm thẳng vào mặt tôi.
"Cô Quý, xin hỏi tại sao cô lại bỏ rơi đứa trẻ? Có phải do cô và ba của đứa bé xảy ra mâu thuẫn tình cảm không?"
"Cô Quý, xin hỏi, với tư cách là một người mẹ, đối xử với con mình như vậy, cô không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Cô Quý, theo những người quen biết tiết lộ, quan hệ giữa cô và ba mẹ không tốt. Vậy theo tâm lý học, hành động này của cô có thể là phản ánh những tổn thương từ gia đình nguyên sinh của cô không?"
"Mấy người là ai?! Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, các người không biết sao?! Mau ra ngoài hết cho tôi!"
Cô y tá trẻ nghe thấy vội chạy tới, hối hả đuổi hết mọi người ra ngoài cửa, rồi mới lo lắng nhìn tôi:
"Cô ổn chứ?"
Mấy ngày qua, cô ấy là người duy nhất không gọi tôi bằng hai tiếng “sản phụ.”
Tôi cố nặn ra một nụ cười: "Tôi ổn."
Tôi đã quen rồi.
Dù là gia đình, những phóng viên đó, hay cả cảnh sát, càng ngày, người xuất hiện trong phòng bệnh của tôi càng thường xuyên hơn.
Những gì tôi có thể làm chỉ là im lặng.
"Cô Quý, tình trạng của cô như thế này, có muốn tìm đến người chuyên về lĩnh vực đó không?"
Thấy tôi mặt đầy vẻ nghi hoặc, cô y tá mới tiến lại gần hơn.
"Cô biết không, mấy ngày nay, báo cáo của cô ngày càng kỳ lạ. Trước đó, báo cáo còn cho thấy nồng độ hormone của cô cao gấp ba lần mức bình thường, nhưng chỉ trong hai, ba ngày, nồng độ này đã gần trở lại bình thường."
"Còn tử cung của cô nữa, cũng đã phục hồi về kích thước bình thường. Ngoài ra, các chỉ số khác của cô cũng đang giảm nhanh chóng về mức bình thường, điều này rõ ràng là có vấn đề."
Tôi theo phản xạ kéo tay cô ấy: "Thật sao?"
"Còn thật hơn cả vàng, mấy ngày nay đã họp mấy lần để thảo luận về tình trạng của cô rồi."
Cô y tá gật đầu, đưa cho tôi một dãy số: "Nếu cô cần, thì gọi số này."
Nói xong, cô y tá phát thuốc cho tôi, nháy mắt một cái rồi quay người rời đi.
Tôi mò lấy chiếc điện thoại từ dưới gối và mở máy.
Ngay khi điện thoại bật nguồn, hàng chục tin nhắn tràn vào.
Có tin là cuộc gọi nhỡ, có tin là lời chửi rủa phẫn nộ từ những “người bênh vực công lý.”
Tôi không xem những tin nhắn đó mà bấm số gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Sau một tràng âm thanh mèo kêu, một giọng nữ vang lên: "Âm Quẻ Môn xin được phục vụ. Chào cô Quý, tôi là Âm Thập Ngũ."
"Tôi…"
Tôi há miệng, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, vẫn là giọng nữ bên kia chủ động mở lời:
"Chuyện của cô, chúng tôi đã biết rồi, bây giờ cô cần chúng tôi đến giải quyết sao?"
"Tôi, tôi không có nhiều tiền."
Tôi cấu vào tay mình, chỉ cảm thấy hai má nóng ran:
"Tôi vẫn là sinh viên, không có nhiều tiền. Nhưng tôi có thể viết giấy nợ cho các cô, được không?"
Đối phương cười khẽ hai tiếng: "Âm Quẻ Môn không cần tiền, chỉ cần âm đức."
"Âm đức?"
"Đúng vậy."
Tôi không biết âm đức là gì, nhưng nghe giọng của cô ấy, có vẻ như tôi có thể trả được.
Nghĩ đến những ngày tháng đầy đau khổ vừa qua, tôi chần chừ một chút, rồi vẫn đồng ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]