“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, mong các vị làm phụ huynh, hãy khuyên bảo sản phụ giao nộp di thể đứa trẻ càng sớm càng tốt.”
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ hạ giọng mắng ba mẹ tôi:
“Đứa trẻ đã được sinh ra, có quyền được làm người, hành vi của con gái ông bà chính là hành vi jeet người, ông bà biết không?!”
Tôi kéo tấm chăn ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng toát, lòng đầy bối rối.
Tôi vẫn là một cô gái trong sạch, ngay cả miệng đàn ông còn chưa từng hôn qua, sao có thể tự dưng thành sản phụ được?
Có đứa bé trong bụng hay không, có từng sinh con hay không, chẳng nhẽ tôi không tự biết?
Nhưng không ai tin tôi cả.
Kể từ khi mở mắt cho đến giờ, tôi đã đối mặt với vô số câu hỏi từ mọi người.
“Đứa trẻ đâu?”
“Cô vứt đứa bé ở đâu rồi?”
“Cô làm như vậy là phạm pháp, sẽ phải chịu sự thẩm lý và phán quyết từ pháp luật.”
Ai nấy đều xúm vào chỉ trích tôi, không ai tin những gì tôi nói.
“Cạch cạch——”
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra rồi khép lại nhẹ nhàng.
“Mẹ ơi!”
Tôi nhìn thấy cha mẹ tiến vào, khóc nghẹn ngào không nói nên lời.
“Mẹ, con thực sự không có thai, con thực sự không sinh con, con thực sự không biết sao lại thành thế này.”
Mẹ nắm lấy tay tôi một cách dịu dàng, nói:
“Mẹ biết, mẹ biết. Ninh Ninh từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, tuyệt đối sẽ không làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-am-ty-he-liet-am-que-mon/3744145/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.