Tầm mắt Giang Phán dừng lại trên tấm lưng mảnh khảnh nhưng có hình có dạng của người đàn ông trong chớp mắt rồi thong thả ngẩng đầu về phía Cận Tịch Dạ ở phía đối diện, cô nghiến răng cười tủm tỉm cất lời: "Cận thiếu gia cũng ở đây à."
Cận Tịch Dạ nhàn nhã đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của cô khẽ gật đầu, mí mắt vừa cụp xuống thì nhìn thấy tên giáo sư muộn tao cả buổi sáng vẫn luôn trưng ra gương mặt người chết kia cong cong khóe môi.
Anh mới vừa chớp mắt thì Chu Đình Quân đã thu lại ý cười, mặt không biểu cảm liếc nhìn mình, ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp.
Cận Tịch Dạ: "......"
Anh hơi dừng lại, ung dung mở miệng: "Sao thế? Giang tiểu thư tới đánh ghen ai à?"
Trong nháy mắt Giang Phán cảm giác như cổ họng mình bị chặn lại, cô ho nhẹ một tiếng rồi lười biếng trả lời: "Chỉ là tôi thấy giáo sư Chu ở đây nên đặc biệt sang chào hỏi một tiếng mà thôi."
Cô rũ mắt nhìn lướt qua bìa văn kiện màu xám bên tay trái Chu Đình Quân, xác định anh đang nói chuyện công việc với Cận Tịch Dạ mới yên lòng, cong môi: "Chào hỏi xong rồi tôi cũng nên đi......"
Chưa kịp nói hết thì người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, xoay người nhìn thẳng vào mắt cô: "Em đói bụng không?"
Giang Phán a một tiếng, sau vài giây nghệch mặt thì mi mắt lập tức cong cong, gật đầu: "Đói bụng."
Người đàn ông nhấp môi vẫn chưa kịp nói tiếp, cô trợ lý nhỏ mới nhậm chức của cô đã mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-tuoi-dep-trong-long-anh/1111139/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.