Vài giây sau, Chu Đình Quân cũng ý thức được mình vừa nói gì, đầu ngón tay mềm mại dừng lại trên màn hình, rũ mắt ung dung đối diện với tầm mắt cô.
Lông mi dài của người đàn ông buông xuống, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn cô, bên trong cuồn cuộn cảm xúc khó hiểu.
Mắt hạnh của Giang Phán cong cong, trong đó tràn ngập tia nắng, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, giọng nói mềm mại: "Anh traiChu, có phải anh đã nhớ lại được gì rồi không?"
Khóe môi Chu Đình Quân khẽ cong đến mức không thể phát hiện, vẻ mặt lạnh nhạt lại dịu dàng: "Không có."
Giang Phán bình tĩnh "Ồ" một tiếng, giống như Đường Tăng niệm kinh mà không hề gợn sóng nói: "A, thật đáng tiếc, tôi còn tưởng anh đã nhớ ra tôi là tiên nữ Phán Phán bên hồ Đại Minh năm xưa chứ."
Chu Đình Quân: "......"
Giang Phán mặt không biểu cảm niệm kinh xong, ánh mắt lượn một vòng trên người anh, cuối cùng dừng lại nơi cổ áo, đường cong bên cạnh cổ áo hơi vểnh lên.
Cô nhanh chóng tiến về phía trước một bước, cong mi, duỗi tay chậm rãi vuốt phẳng cổ áo của anh.
Hô hấp Chu Đình Quân ngưng lại một giây, chậm rãi rũ mi, bất giác nhìn vẻ mặt toát ra sự nghiêm túc và chăm chú của cô.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa hồng như có như không trên người cô chui vào chóp mũi khiến đáy lòng Chu Đình Quân có chút cảm giác bị đánh bại.
Chỉ cần một động tác, một ánh mắt hay thậm chí là một câu nói không mấy thật lòng của cô, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-tuoi-dep-trong-long-anh/1111138/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.