Mỗi lúc phải chờ đợi điều gì thì thường đều cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, Tô Anh đã lâu chưa mong đợi điều gì như lúc này, nàng ngồi ghế chờ bình minh, trong sáng sớm yên tĩnh, hào hứng trong nàng cũng đã qua chút ít, nhưng nàng vẫn cảm thấy thời gian như đang trôi chậm lại, cảm giác rất khó chịu.
Lục Xung vốn định ngủ một giấc, nhưng nhắm mắt lại, dù nằm tư thế nào cũng luôn cảm thấy khó chịu, cặp mắt phượng đen láy sâu hun hút mở ra.
Lục Xung ngồi dậy, co một chân, đặt khuỷu tay lên đầu gối, khẽ nheo mắt rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài, chiếc áo choàng màu trắng trên người hơi hở ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc, mạnh mẽ cùng băng gạc quấn quanh eo và bụng hắn. Hắn không nói lời nào, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, điều này khiến một nam nhân ở độ tuổi này trở nên nguy hiểm lại hấp dẫn mê người.
Tô Anh đưa lưng về phía Lục Xung, sau lưng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, đưa tay sờ sờ cổ, lấy tấm chăn choàng lên người.
Thầm nghĩ, mặc dù đang là mùa hè nhưng giờ này vẫn có chút lạnh.
Trời vừa tờ mờ sáng, dần dần từng tia sáng chiếu vào trong phòng, Lục Xung nhìn, vô thức khẽ “hừ” một tiếng.
Tô Anh nghe thấy âm thanh không nặng cũng không nhẹ, bỗng sửng sốt quay đầu cẩn thận vén màn lên, đối diện với ánh mắt hung dữ của Lục Xung.
Tô Anh chột dạ, cười cười lấy lòng hắn: “Huynh ngủ tiếp đi!”
Lục Xung thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-treu-nguoi/3416183/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.