Hai hắc y nhân kia đối với Lục Xung luôn trung thành, tận tâm, hắn sai gì bọn họ đều nghe theo, chỉ là bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chủ tử của mình mở miệng đòi tiền họ.
Hai người họ bị sốc, ngây người ra một lúc.
Lục Xung khẽ nhướng mi, sốt ruột liếc nhìn bọn họ.
Hai người luống cuống tay chân tìm túi tiền, bọn họ quanh năm chạy đôn chạy đáo, trên người lúc nào cũng mang theo không ít bạc. Bọn họ tìm mãi, tổng lại được hơn mấy chục lượng bạc đưa cho Lục Xung.
Hắn hài lòng, xua tay, quay đầu bỏ đi không thèm nhìn hai bọn họ mốt cái.
Hai hắc y nhân run run cầm túi tiền bị Lục Xung lấy sạch, vẻ mặt khó diễn tả.
Lục Xung vào phòng, từ từ khép cửa, vừa quay đầu lại, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói: “Chu Huyền Diễm, huynh vừa đi đâu vậy?”
Tô Anh vừa tỉnh dậy, giọng nói có chút mơ mơ màng màng, có chút dịu dàng khó tả.
Lục Xung có chút dừng lại, không biết nàng tỉnh lại được bao lâu rồi, có nghe thấy động tĩnh bên ngoài không, trong lòng cân nhắc, bình tĩnh bước vào.
Tô Anh ngồi dậy, vút vút mái tóc rối bù, lộ ra khuôn mặt sưng húp, sau đó dụi dụi mắt, đôi mắt buồn ngủ dần dần rõ ràng hơn.
Nàng thẫn thờ nhìn bóng dáng hắn đang đi đến ghế ở sau bức màn.
Dưới ánh đèn mờ ảo chiếu xuống dáng người anh tuấn sau màn, khuôn mặt xinh đẹp, cổ thon, vai rộng cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-treu-nguoi/3416181/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.