Trên đường trở về, nắng đã lên cao, mặt Tô Anh rám nắng đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng rã trên má, cổ ướt đẫm.
Đế đôi giày thêu Thu nãi nãi làm cho nàng có hơi mềm, khiến bàn chân nhỏ của Tô Anh bị đá cộm lên làm đau nhức, nàng mím môi, mỗi tay ôm một cái giỏ lớn, cắm đầu cắm cổ lên núi..
Lục Xung mang ghế ra ngoài, ngồi xếp bằng dưới mái hiên nhỏ, bụng không ngừng kêu gào, đặt chiếc quạt trong tay xuống, kéo vạt áo ra, cúi đầu ngửi thử, bĩu môi, ghét bỏ mùi hôi của chính mình.
Hắn hít một hơi thật sâu, lại cầm quạt lên, quạt mạnh, rồi nhìn ra cửa, tại sao Tô Anh Anh kia vẫn chưa quay lại?
Đừng nói là cầm ngọc bội của hắn bỏ trốn rồi chứ?
Lục Xung hừ một tiếng, phe phẩy quạt, ánh mắt đảo quanh sân trống, sắc mặt từ từ đanh lại: …
Mặc dù đang ốm, nhưng tai hắn vẫn rất thính, hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, mang giày rồi đi ra ngoài. Hắn đi rất nhanh, làm đả động đến vết thương trên người, nhưng cũng không hề để ý.
Hắn mạnh mẽ mở cửa, nhướng mày: “Tô Anh Anh, nàng sao lại chậm chạp như vậy?”
Lục Xung hơi nâng cằm lên, khuôn mặt tuấn tú viết rõ hắn đang rất khó chịu, nhìn Tô Anh.
Tô Anh mệt đến nỗi không còn sức mà dỗ dành hắn, chưa kịp thở thì đã mệt mỏi rên lên một tiếng yếu ớt.
Lục Xung thản nhiên cúi đầu xuống, thấy bộ dạng của Tô Anh lúc này.
Tôi hôm qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-treu-nguoi/3416180/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.