【Con người luôn nhớ về quê hương của họ, nhưng họ cũng luôn hướng về phương xa, vì vậy trong sự mâu thuẫn này, khi chúng ta già đi, chỉ có thể nhìn lại thời thanh xuân đã qua. 】
Yêu nghiệt đúng là mãi mãi không thay đổi phong cách ăn mặc, bên ngoài tuyết rơi đầy trời, mọi người đều mặc áo lông không trắng thì đỏ, chỉ có tên đó, khoác một chiếc áo da màu đen, một chiếc khăn quàng cổ cũng không có, chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh.
“Yêu nghiệt, có rảnh không? Đi uống với tôi một chén.” Cô huých khuỷu tay vào ngực cảu yêu nghiệt, hỏi.
Không có gì tốt hơn so với việc có một người bạn tốt sẵn sằng ngồi uống rượu, tâm sự cùng khi mình có điều buồn bực trong lòng. Nửa tiếng sau, Nhan Giác ngồi trong một quán bar trên đường Tân Giang, cô đã uống ba ly Vodka.
Ngài Bond cũng rất thích Vodka, ông ấy luôn nói: “ Rượu Vodka, lắc lên, không được khuấy.”
Nhóm tác gia cũng thích Vodka, tác gia đương đại nước Nga nói rằng: “Vodka khiến cho tình tiết trở nên dễ dàng hơn.”
Nhan Giác cũng thích Vodka, chất lỏng trong suốt khiến cô vui vẻ, quên hết chuyện buồn lòng.
“Yêu nghiệt, cậu cảm thấy Hoắc Đông Xuyên là người như thế nào?” Ly rượu sắp hết, cô giơ chiếc ly lên, tầm mắt song song với đáy ly, cách ly thủy tinh nhìn Niếp Văn Hiên.
Không khí trong quán bar lúc này yên tĩnh hơn so với mọi khi, cả quán chỉ có hai vị khách là Nhan Giác và yêu nghiệt đang ngồi ở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nhu-moc/2391570/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.