Chương trước
Chương sau
[Nếu như có thể, tôi muốn có một người anh trai, lớn hơn tôi bảy tuổi, cao hơn tôi hai cái đầu, khi trời mưa sẽ giúp tôi che mưa, khi trời nắng sẽ giúp tôi che nắng và khi tôi bị người khác bắt nạt anh trai sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tôi, nhưng tôi lại không có anh trai, chỉ có một người chú, một người chú vô cùng đáng ghét.]

Niếp Văn Hiên vốn là nhiếp ảnh gia, Nhan Giác biết, từ khi sinh ra tới giờ, ngoại trừ việc dùng tay để chụp ảnh, dùng miệng để tán gái ra thì không còn sở trường gì khác, chứ đừng nói đến việc đánh nhau. Đinh Chiêu Đông lại khỏe mạnh giống như trâu, mỗi cú đấm của anh ta đánh ra khiến cho gương mặt của yêu nghiệt giống như khinh khí cầu vừa được bơm hơi, sưng hết lên.

“Chiêu Đông, dừng tay!” Khi Đinh Chiêu Đông ra nắm đấm thứ năm thì di@en*dyan(lee^qu.donnn) Lệ Tranh vòng qua mấy chiếc bàn bị đổ đi tới trước mặt và giữ khuỷu tay anh ta lại, “Phát điên cái gì?”

Giọng của Lệ Tranh tuy không lớn, nhưng cũng đủ để ngăn cản Đinh Chiêu Đông đánh tiếp. Cằm của anh ta không biết bị cái gì cọ vào, đỏ bừng lên một mảng. Đinh Chiêu Đông rút tay lại, nhổ một ngụm ra chỗ trống bên cạnh, “Phát điên? Tôi đúng là điên rồi, các người hỏi xem kẻ này đã làm chuyện gì rồi. Đông Đông mới bao nhiêu tuổi chứ!”

“Anh cũng biết Đông Đông?” Khuôn mặt của yêu nghiệt bây giờ chẳng khác gì đầu heo, anh đưa tay lên lau khóe miệng. Nhan Giác thấy yêu nghiệt vốn định hỏi Đinh Chiêu Đông chuyện gì đó, nhưng khi nhìn thấy máu trên mu bàn tay thì hoàn toàn ngất đi. Lúc này Nhan Giác mới nhớ ra, ngoại trừ biết chụp ảnh, tán gái, thì Niếp Văn Hiên còn có một “Sở trường” đặc biệt khác chính là----- cứ nhìn thấy máu là ngất. Chỉ cần nhìn thấy chút máu trên con muỗi cũng đủ làm cho Niếp Văn Hiên choáng váng. Cho nên khi nhìn thấy trên mu bàn tay toàn máu, Niếp Văn Hiên mới hoàn toàn ngất xỉu.

Trong cuộc sống mỗi người sẽ có một vài nơi họ không thích tới. Ví dụ như một đứa trẻ 5, 6 tuổi sẽ không thích dậy sớm mỗi ngày, sau đó bị ba nắm tay đưa đến nhà trẻ; ví dụ như khi con người khi luôn sống trong cuộc sông ấm no đầy đủ thì sẽ không muốn tới một nơi lúc nào cũng không đủ ăn đủ mặc, thiếu thốn đủ thứ, trừ khi đi làm công ích cũng sẽ không muốn đi lần thứ hai; lại một ví dụ nữa, giống như Nhan Giác đã từng ở trong bệnh viện một thời gian, hiện tại khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng sẽ muốn nôn.

Cô đứng ngoài hành lang hít thở mấy hơi rồi lại trở lại trong phòng. Yêu nghiệt đang nằm trong giường phía sau tấm rèm, căng thẳng nhắm chặt mắt lại, chốc chốc lại kêu lên “Bác sĩ, làm nhẹ tay một chút, nhẹ một chút!”

Tuy là người lớn, nhưng lại sợ đau, sao lúc bị đánh lại không thấy tên đó kêu tiếng nào, đi tới nhéo vào ngón út của Niếp Văn Hiên, “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tùng Tùng là ai, có quan hệ như thế nào với cậu? Lại còn Đinh Chiêu Đông nữa là sao? Anh ta và cậu không quen biết, tại sao lại ra tay đánh cậu?”

Từ trước đến giờ vốn không có chuyện vô duyên vô cớ yêu một người, lại càng không thể vô duyên vô cớ hận một người. Nhan Giác không tin, Đinh Chiêu Đông đánh người lại không có lí do.

“Ai.......” Yêu nghiệt cũng than thở, anh ta mở mắt ra, “Đông Đông là bạn gái tớ, còn về anh ta (Đinh Chiêu Đông) tại sao lại.......Xong rồi, ngất xỉu.....” Đang nói, Niếp Văn Hiên lại bị bông băng dính máu trên tay bác sĩ dọa sợ một lần nữa, yếu ớt mở miệng.

“Nhìn bộ dạng lúc này của cậu xem.” Yêu nghiệt trợn trắng mắt, Nhan Giác cho anh ta (NVH) một cái liếc mắt.

Đinh Chiêu cũng cùng đi tới bện viện, Nhan Giác ở chỗ này với Niếp Văn Hiên, còn Lệ Tranh thì nói chuyện với Đinh Tiểu Tiện, còn vợ chồng Văn Cảnh bị họ đuổi về nhà. Nhan Giác khôn ngờ rằng vết thương của yêu nghiệt chưa được xử lí xong thì hai người họ đã nói chuyện xong rồi.

“Chú nói rồi, không cho phép hai người ở cùng một chỗ!” Bên ngoài chính là tiếng của Đinh Chiêu  Đông, Nhan Giác nghĩ không sai, người khiến Đinh Chiêu Đông phải gắt lên kia chính là Đông Đông mà yêu nghiệt đã nói. Quả nhiên......

“Chú nói không được thì không được sao, cháu muốn ở cùng anh ấy! Đừng tưởng rằng chú tên là Đinh Chiêu Đông thì sẽ phải chăm sóc cháu cả đời,cháu không cần!” Là giọng của một cô gái trẻ tuổi, nhân lúc Niếp Văn Hiên còn chưa tỉnh táo, Nhan Giác tò mò ló đầu ra ngoài, suýt nữa thì đụng phải cô gái đó.

“Mẹ ơi, làm con sợ hết hồn.” Cô gái vừa vỗ ngực vừa nói.

Có lẽ là một nữ sinh, Nhan Giác nhìn chằm chằm cô bé đang chạy tới trước giường của Niếp Văn Hiên, có chút không tin vào mắt mình, đồng thời cô cũng phải cảm thán, Niếp Văn Hiên đúng là tìm được một người giống cậu ta. Trước tiên, cô bé và yêu nghiệt đều giống nhau là không để ý cổ mình lộ ra ngoài thời tiết lạnh như thế này, mái tóc ngắn khiến người khác nhìn vào thấy thật năng động, thoải mái. Nhan Giác thấy cô thì nghĩ ngay đến bộ phim Twilight có cô gái ma cà rồng Elise đáng yêu có khả năng biết trước tương lai.

“Cô ấy chính là Đông Đông?” Nhan Giác đi tới bên cạnh Lệ Tranh, người đi theo cô bé vào đây, kéo cánh tay anh, hỏi: “Đông Đông là em gái của Đinh Chiêu Đông sao?”( trong tiếng Trung mọi người nói chuyện đều là ngươi, ta, nên Nhan Giác không biết quan hệ của 2 người, nghĩ rằng họ là 2 anh em)

Lệ Tranh lắc đầu, “Đông Đông là cháu gái của Đinh Chiêu Đông, còn anh là chú họ của cô bé.”

“Ồ.....” Nhan Giác đáp lại một tiếng, bỗng nhiên có vai vế ngang hàng với Đinh lại có cảm giác khác thường, nhìn ánh mắt che chở, bảo vệ của anh ta (ĐCĐ) giành cho cháu gái có phải hơi quá mức rồi không.

“Đông Đông, không phải tư liệu của Niếp Văn Hiên  chú đã cho cháu xem rồi sao? Là người quá đào.....” Vừa vào cửa, Đinh Chiêu Đông hướng ra chỗ khác đi tới, không dám đến gần giường bệnh. Thay bác sĩ chăm sóc yêu nghiệt, Đông Đông để cho Niếp Văn Hiên gối đầu lên chân mình, cũng không nhìn Đinh Chiêu Đông lần nào, “So với chú và hầu hết đàn ông mà nói, thì Tiểu Niếp Tử thỉnh thoảng sẽ có một vài sai lầm, cháu có thể chấp nhận. Hơn nữa, bây giờ có cháu, khả năng xảy ra sai lầm cũng sẽ không còn, anh nói xem có đúng không Dieenndkdan/leeequhydonnn, Tiểu Niếp Tử?”

Cô bé cười híp mắt, nhéo nhéo mặt của “Tiểu Niếp Tử”, “Tiểu Niếp Tử” dùng vẻ mặt “Đau cũng thấy vui” nở một nụ cười đáp lại cô.

Ngoại trừ vết thương bên ngoài, Nhan Giác không ngờ rằng mấy nắm đấm của Đinh Chiêu Đông lại đánh cho Niếp Văn Hiên chấn thương sọ não. Đinh Chiêu Đông đang định cầm tấm phim chụp X-quang thì bị cháu gái của anh ta bắt đi làm thủ tục nhập viện cho Niếp Văn Hiên. Cô bạn gái nhỏ của yêu nghiệt cũng không nhàn rỗi, nhân lúc Niếp Văn Hiên đang nghỉ ngơi thì cô bé chạy ra ngoài mua một ít đồ dùng hàng ngày.

Nhan Giác cũng đi cùng.

Trước cửa bệnh viện có một siêu thị nhỏ, chỉ có khoảng 20 thước vuông (khoảng 16,72 m2) nhưng lại có đầy đủ các loại đồ dùng. Nhan Giác đi xem chậu rửa mặt, có hai kiểu, một là màu hồng hình Hello Kitty, một cái màu xanh có hình Ninja rùa, Nhan Giác không nghĩ ngời liền lấy cái màu xanh. Tiếng nói của Đing Đông từ quầy bán mì phía sau truyền đến, “Rốt cuộc chị là bạn gái của chú họ hay là bạn gái của chú em đây?”

Nhan Giác sửng sốt,  cô nhớ cô và Đinh Chiêu Đông đã từng cãi nhau về Ô Long, không biết nên trả lời như thế nào. Tuy không thể nhìn thấy mặt của Đinh Đông nhưng Nhan Giác biết cô ấy suy nghĩ về chuyện này rất lâu. Đinh tiểu thư giống như chưa tùng hỏi cái gì, đi tới quầy bán khăn lông bên kia để xem.

Thời gian, không vì chuyện yêu nghiệt bị thương ngoài ý muốn mà dừng lại, sau một tuần lễ, khi Nhan Giác trở lại trường học, vẫn thường xuyên nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn cho Nhan Lương, thỉnh thoảng là tin tốt, nhưng hầu như vẫn là gọi điện phê bình. Đối với đứa em trai này, luôn làm cho cô đau đầu, chỉ mong em trai mình sớm hiểu chuyện hơn, nhưng mà chuyện này cũng chưa là gì, trong tuần vừa rồi có một chuyện khiến cô vô cùng đau đầu. Thứ sáu, cô giáo Dư bị ốm, Nhan Giác dạy thay cô ấy một tiết đại cương về mỹ thuật tạo hình Phương Tây.

Giáo viên Dư gọi điện tới nhờ Nhan Giác, còn nói rằng trước khi tan lớp muốn cô đọc kết quả cuối kì của môn này cho cả lớp. Nhan Giác cười, nói rằng: “không  phải là muốn em để cho các sinh viên lần lượt đứng lên nói cảm nghĩ của mình đấy chứ?”

“Đúng là như thế, chẳng qua kì này chỉ có một sinh viên trượt môn, tôi muốn cho em sinh viên đó nhớ lâu một chút, em nhất định phải nhớ để cho em sinh viên đó tự kiểm điểm lại mình trong năm phút trước mặt cả lớp.”

Từ khi làm giáo viên dạy môn này, Nhan Giác rất ít cho sinh viên trượt môn, cô không phải là giáo viên dễ tính, mà cô thật sự không chịu được khi sinh viên tới gõ cửa phòng làm việc của cô ba lần trong một ngày để xin điểm từ 59 lên 60. Cô biết một giáo viên cực kì nghiêm túc trong việc chấm thi, mà khiến cho một lớp 30 người mà có tới 14 người bị trượt môn, gần nửa lớp, không chỉ sinh viên ồn ào, mà còn làm kinh động đến hiệu trưởng. Đó là năm đầu tiên giảng dạy sau khi Nhan Giác tốt nghiệp.

Nhưng mà hôm nay lại không giống thế, đích thân cô die,n; da.nlze.qu;ydo/nn giáo Dư nhờ vả, hơn nữa chỉ có một người, Nhan Giác cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi đọc xong kết quả trước giờ tan lớp, cô gọi sinh viên trượt môn đó lên trước lớp.

Nhan Giác biết sinh viên đó, họ Hạng, hình như còn là cán sự lớp. Nhan Giác thở dài, “Bạn học Hạng, cô giáo Dư muốn em tự xem xét lại nguyên nhân vì sao mình trượt môn, em có ba phút, bắt đầu đi.”

Đặt tay xuống bàn, Nhan Giác kéo tay áo xuống che khuất đồng hồ đeo tay.

Bạn học Hạng là một sinh viên nam, dáng người cao cao, vóc người không gầy. Nhan Giác nhìn cậu ấy lấy hơi, giống như quyết tâm làm việc gì đó rất trọng đại, trong đầu nghĩ đến cái gì đó, muốn ngăn cản, nhưng không kịp rồi.

Hạng Lương hít một hơi thật sâu, bắt đầu nói ra những gì đã nghĩ sẵn trong đầu, “Van Gogh nói qua: ở trong cuộc sống cũng như trong hội họa, bạn có thể không cần Thượng Đế, nhưng bạn, bạn không thể bỏ qua một điều cao hơn, chính là cuộc đời bạn-khả năng sáng tạo. Bức tranh về mùa thu, em muốn nói rằng, trong cuộc đời em cũng như hội họa, em có thể không cần Thượng Đế, nhưng em không thể không giữ cho trái tim sự ấm áp. Lần đầu tiên gặp cô, cô giúp đang giúp người làm vườn chăm sóc một nhánh ngô đồng, hình ảnh cô dưới ánh nắng khắc sâu trong em. Một lần khi em bị đau dạ dày, đau đến mức không đến được, là cô, trước khi chuông báo thi reo đã chạy đi lấy cho em ly nước nóng. Không biết có phải là cô vô tâm hay do em nghĩ nhiều, nhưng hôm nay em muốn nói với cô, em thích cô, cô đồng ý làm bạn gái em nhé!”

Nhìn đi, tình yêu chính là một điều lâu dài, chiêu thức từ năm trăm năm trước đến bây giờ vẫn có tác dụng tốt. Nói ra những lời thổ lộ đầy thâm tình có thể làm cảm động biết bao nữ sinh, nhưng mà theo thời gian nội tâm cô càng kiên cường hơn, Nhan Giác đã qua cái tuổi dễ cảm động đó, Nhan Giác không có ý kiến gì trừ việc mỉm cười.

“Tan lớp.” Tiếng học sinh huyên náo trong lớp, Nhan Giác giống như đang tự cho mình tan học.

Cầu thang trước cửa chính bị hỏng, sửa chữa chưa xong, cô đi xuống phía phòng học cuối cùng, bỗng dừng lại “Sao cậu lại ở đây?”

Cũng đã lâu Nhan Giác và Du Du có một thời gian không gặp nhau.

“Như thế nào, lần phỏng vần ở Sơn Đông này có vẻ rất thuận lợi! Sắc mặt cậu tốt hơn nhiều, không còn là phóng viên Du với vẻ mặt nhợt nhạt nữa rồi.” Nhan Giác và Du Du ngồi ở một quán đồ uống bên cạnh Dung Bắc, trong lúc chờ đợi đồ uống nóng được mang lên, Nhan Giác trêu ghẹo Du Du “Hay là bởi vì tình yêu khiến cho phụ nữ sông lại, có người yêu khiến phụ nữ trở nên đẹp hơn?”

Nhan Giác và Du Du biết nhau một cách tình cờ, sau này cô cũng không biết vì sao mình và cô phóng viên tính cách quái dị này lại hợp nhau như vậy.

Du Du lớn hơn Nhan Giác bốn tuổi,  là nhân vật  nổi tiếng nhất Dung Bắc phóng viên của tạp chí <>. Theo Nhan Giác biết lần này cô ấy đi Sơn Đông là để phỏng vấn một tác giả cao tuổi yên lặng sáng tác trong nhiều năm.

“Có thể coi như vậy.”

Du Du trả lời lấp lửng khiến Nhan Giác rất hiếu kì “Sao lại có thể coi như vậy? Phỏng vấn thuận lợi hay có anh chàng nào đó giúp sức?”

Không biết có phải là liên quan đến hoàn cảnh gia đình, tính cách của Du Du so với người bình thường có phần khác biệt, ít nói, chỉ khi nào cầm bút mới thay đổi, vô cùng sắc bén. Theo như Nhan Giác biết, Du Du không có bạn trai.

Khiến cho cô không thể tin được, Du Du lại nhún vai, sau đói nói: “Cả hai đều có.”

Đúng là có đàn ông! Nhan Giác thôi không đùa giỡn nữa, nhạn lấy ly nước chanh từ nhân viên phục vụ, đưa cho Du Du, vừa nói: “Khi nào rảnh rối mang vị kia nhà cậu đi cùng, chúng ta cùng ăn bữa cơm.”

“Tốt.” Du Du sảng khoái đồng ý, cô khuấy khuấy chiếc thìa. Hơi nước lượn lờ, cô ấy nhìn Nhan Giác nói: “Nhan Giác, lần này tớ đến tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một tay.”

Du Du rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Nhan Giác buông chiếc ly trong tay xuống, nhìn thẳng, “Có chuyện gì sao, nói đi.”

Cô lại không ngờ chuyện Du Du nhờ lại liên quan đến người nọ.

Từ mấy ngày trước, yêu nghiệt bị chấn thương sọ não không nặng lắm nên ra viện trước thời hạn, Nhan Giác đưa Du Du tới phòng làm việc của anh ấy thì Niếp Văn Hiên mới từ phòng tắm bước ra.

“Mộc Mộc, nói với bọn họ, đây là bức ảnh cuối cùng, lại một lần nữa kén cá chọn canh, ông đây sẽ không hầu hạ.” Niếp Văn Hiên đem mấy bức ảnh chụp cách điệu đen trắng ném cho người địa diện Đoan Mộc của mình, hai chân bắt chéo trên ghế, giả bộ giống như ông lớn. Đoan Mộc cầm bức ảnh, nhíu mày một chút “Ai ui Tiểu Niếp Niếp, người ta rõ ràng muốn chụp màu, tại sao lại cố tình làm ngược lại đi chụp đen trăng như vậy chứ!”

“Cậu nói họ là người có tiền, bọn họ biết cái gì, có thể chụp như nào, tôi rõ ràng hơn so với bọn họ! Cậu hãy dựa theo lời tôi, nói với bọn họ, dùng hình của chúng ta tuyên truyền, đảm bảo nước hoa mà họ tiêu thụ có thể vượt xa so với dự tính.”

“Da trâu thổi rất vang*, thậm chí anh quên rằng mình cũng vừa mới bị đánh sao.” Không biết đến sau lưng yêu nghiệt từ bao giờ, Nhan Giác đưa tay véo mặt anh ấy, khiến anh ấy kêu lên thảm thiết, “Ai ui ai ui, người ta vẫn còn bị thương, cậu còn muốn hủy dung tớ sao?”

*nghĩa là: chỉ biết nói mồm

Niếp Văn Hiên, không nói nhiều, hôm nay tới nhờ cậu giúp một việc, đây là bạn của tớ, Du Du, cô ấy muốn phỏng vấn đạo diễn phim  <> cậu là người liên hệ trung dinendian.lơqid]on gian, được chứ?” Nhan Giác kéo Du Du ngồi trên ghế sa lông đối diện Niếp Văn Hiên, chống cằm nhìn anh, bộ dạng giống như kẻ cướp, muốn giúp cũng phải giúp, mà không muốn giúp cũng phải giúp.

Niếp Văn Hiên không lên tiếng, ngược lại Đoan Mộc lại nói “Ai ui, Nhan Giác tốt của tôi, cô cũng đừng làm khó Tiểu Niếp Niếp nhà tôi, không trông mong gì được, đạo diễn chính là một kẻ nghiêm nghị không dễ nói chuyện, từ khi bắt đầu làm đạo diễn đến giờ cũng hơn 40 năm, chưa lần nào tiếp nhận phỏng vấn........”

“Mộc Mộc, tôi biết rõ.” Nhan Giác nhịn cười, cô không sao hiểu được tại sao yêu nghiệt và Đoạn Mộc lại có thể làm việc chung với nhau? Niếp Văn Hiên là yêu nghiệt, nhưng cũng không phải mẹ nha, Nhan Giác nhìn Niếp Văn Hiên, “Yêu nghiệt, cậu có thể giúp chứ? Không giúp được tớ cũng không làm khó cậu.”

Nhan Giác giả bộ đứng dậy, lại bị yêu nghiệt kéo lại, “Chuyện này có gì khó.”

Anh ngồi xuống, từ trong ví tiền lấy ra hai tờ gì đó, đưa cho Nhan Giác, “24 tháng 12 < Bông cúc nhỏ> chiếu mở màn, vốn là Đông Đông muốn đi tớ mới mua, vừa đúng lúc các cậu tới, cứu tớ ra từ cơn ác mộng Liya Phạm, õng ẹo làm dáng.”

Đối với yêu nghiệt thì là giải thoát, nhưng Nhan Giác thì phải đi xem lề chiếu mở màn với Du Du sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.