Suy nghĩ một lát,Phương lão liền đi tới bên cạnh Trịnh Du, ông nhìn Trịnh Du mặt mày táinhợt, lung la lung lay đứng cũng không vững, hiền lành khuyên nhủ: "Đứabé, buông tay đi. Đến mức này rồi, tranh cãi cũng không có tác dụng gìnữa, ngươi bây giờ còn trẻ, nói không chừng qua ba mươi năm quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện sự cố chấp bây giờ của ngươi không có một chút ýnghĩa. Mặc kệ như thế nào, khi hòa ly còn trong sạch, sau đó tìm mộttrượng phu, nhất định có thể tìm được một người tốt. Nếu như để bị hưurồi mới tìm, vậy thì khó mà nói."
Lần này, giọng nói của Phươnglão vừa vang lên, Trịnh Du vụt xoay người lại. Đối diện với khuôn mặthiền lành của Phương lão, trong lúc bất chợt, nàng “phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt lão.
Cũng không để ý mặt mũi nữa, cũng không chú ý tới đây là nơi người đến người đi, Trịnh Du quỳ gối trước mặt củaPhương lão, đưa tay ôm chân của lão khóc lớn tiếng.
Nàng vừa rơinước mắt như mưa, vừa nghẹn ngào nói: "Phương lão, Phương lão. . . . . . Khi còn bé, ta tới tìm Trường Cung chơi, ngươi luôn ở một bên cười hahả nhìn. Phương lão, ngươi cũng nhìn ta lớn lên."
Nghe đến đó, vành mắt Phương lão cũng không khỏi hồng, lão vội vã đỡ Trịnh Du dậy, hòa nhã nói: "Đứa bé, đừng khóc."
Trịnh Du giãy dụa không để cho lão đỡ dậy, từng giọt từng giọt nước mắt củanàng chảy xuống, do chảy quá nhiều, liền móc khăn tay ra lau lung tungmột cái. Ngăn nước mắt nước mũi, Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362311/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.