Thời gian thấm thoát qua nhanh, trong nháy mắt, thoáng một cái đã qua mùahạ, bước sang tháng chín đầu thu, lá vàng lả tả rời cành.
Bốntháng trước, Lan Lăng Vương cùng văn võ chúng thần, theo Hoàng đế CaoDiễn đi tới Tấn Dương, về phần Nghiệp thành, do Quảng Bình Vương trấngiữ.
Quảng Bình Vương là em trai ruột của Cao Diễn, năm ngoái lúc Cao Diễn cướp đoạt ngôi vị hoàng đế đã từng được Quảng Bình Vương toànlực trợ giúp, mà bệ hạ cũng đã hứa hẹn qua với Quảng Bình Vương, sẽphong hắn làm "Thái Đệ"(Em trai, người thừa kế của hoàng đế). Chỉ là cho tới bây giờ, Cao Diễn đã sớm phong cho con trai của mình là thái tử,chuyện Thái Đệ, cũng sớm không có người nhắc đến.
Bốn tháng này,Lan Lăng Vương một lần nữa lại lấy được niềm tin của Thái hậu và bệ hạ,một mực ở bên ngoại luyện binh. Chỉ là lần trước giáo huấn, lần nàyluyện binh hắn cũng không để ý đến chỉ trích của chúng thần , kiên trìđem Trương Khởi mang theo trên người. Cùng hắn ở trại lính tôi luyện kết quả là, Trương Khởi rốt cuộc đã rèn được kỹ thuật cưỡi ngựa thật tốt,mặc dù so với những kỵ sĩ kia vĩnh viễn không bằng, nhưng dầu gì nếuphải lặn lội đường xa cũng đã không còn úy kỵ nữa.
Nhìn thành Tấn Dương dần dần xuất hiện trong tầm mắt, Lan Lăng Vương giục ngựa đi tớibên cạnh xe ngựa, cười nói: "A Khởi, chuẩn bị nhập thành, vui mừngkhông?"
Màn xe nhẹ nhàng vén lên, Trương Khởi thấp thoáng ở saumàn ngọt ngào nói: "Vui mừng chứ, đã rất lâu không vào trong thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362183/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.